Chương 84: Ăn thịt người
Tin tức rất bất ngờ, Dương Liễu bị đút cơm chó [1] đầy miệng mà không kịp đề phòng.
[1] Cơm chó: Từ lóng phổ biến của giới trẻ, dùng để chỉ hành động thể hiện tình cảm lãng mạn của các cặp đôi.
Dương Liễu nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của Ôn Sở, rồi lại nhìn Tần Kiến Thư, bỗng cảm thấy mình giống như chiếc chảo thu sóng truyền hình thịnh hành vào những năm chín mươi, từ lâu đã không theo kịp sự đổi mới của thời đại, mãi mãi chậm nửa nhịp.
Chỉ mới hai phút trước, cô còn định giúp họ một tay.
Thế nhưng hai người này đã lén lút xác định mối quan hệ từ lâu.
Dương Liễu lắc đầu, khoanh tay tựa vào ghế sofa, nhẹ giọng nói: "Tôi đây đã tạo nghiệp gì vậy trời, giữa trưa cố ý lại đây tặng đồ mà còn bị mấy người cho ăn cơm chó thế này."
Trong miệng chua chát quá, cũng không biết có phải là do bị nhét cơm chó hay không.
Dương Liễu càng nghĩ càng khó chịu, cô nhăn mặt, với lấy chiếc điện thoại bên cạnh định tìm Hứa Ý Tống mách lẻo: "Làm như người ta không có bạn gái vậy, thật là!"
Dương Liễu gửi một sticker có biểu cảm chú chó đang khóc qua.
Cô chợt nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu nhìn hai người: "Vậy tôi là người đầu tiên biết chuyện này sao?"
Mắt Tần Kiến Thư ánh lên một nụ cười nhạt: "Ừm."
Thật sự là người đầu tiên biết!
Nghe vậy, mặt mày Dương Liễu giãn ra, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên sung sướng.
"Được rồi, vậy tôi tha cho hai người."
Vừa dứt lời, gan bàn tay cô rung lên.
Hứa Ý Tống trả lời tin nhắn với tốc độ cực nhanh, hỏi cô bị làm sao.
Dương Liễu lập tức thêm mắm dặm muối kể lại toàn bộ những gì mình vừa trải qua cho bạn gái nghe, nhất là chuyện Ôn Sở tự gọi cô đến nhà, rồi còn nhốt cô ngoài cửa.
Ôn Sở liếc nhìn tốc độ gõ chữ của Dương Liễu, thật sự sợ màn hình của Dương Liễu sẽ bốc cháy.
Lúc này, Tần Kiến Thư lên tiếng: "Tôi về phòng thay đồ đây, hai người cứ nói chuyện trước đi."
Thấy thế, Ôn Sở cũng đứng dậy theo: "Mình cũng đi rửa mặt. Dù sao cũng không phải người ngoài, Dương Liễu, cậu cứ tự nhiên nhé."
"Đúng rồi, tiện thể thì nghĩ xem trưa nay ăn gì rồi đặt đồ ăn luôn nha."
Sáng nay khi nhận cuộc gọi, Ôn Sở bảo Dương Liễu cứ đến thẳng đây. Dương Liễu còn tưởng trưa nay hai người họ định nấu ăn ở nhà, cho mình thêm đôi đũa.
Bây giờ mới hiểu, là cô suy nghĩ quá ngây thơ.
Dương Liễu cũng không khách sáo, cô lục tìm trong WeChat một quán chuyên món gia đình mà cô thường đến, gửi thực đơn và địa chỉ cho đối phương, nói chủ quán cử người giao đến tận nơi.
Sau khi trả tiền, cô gửi yêu cầu thanh toán tới Ôn Sở.
Hôm nay tình huống đặc biệt nên chỉ ăn đơn giản khai vị, nhưng hôm khác, cô vẫn phải để hai người này chính thức mời mình một bữa nữa.
Bữa cơm này của Ôn Sở, cô nhất định đòi cho bằng được.
Trên bàn ăn, Dương Liễu nhắc đến dự án nhỏ vẫn chưa triển khai của mình. Cô không khách sáo mà chia sẻ với hai người về những việc đã chuẩn bị trong suốt thời gian qua, cũng như kết quả khảo sát các nơi trong tháng vừa rồi.
Đương nhiên, lời này chủ yếu là nói cho Ôn Sở nghe.
Tần Kiến Thư ngồi bên cạnh nghe được hai câu là đã phần nào hiểu được hàm ý quanh co của Dương Liễu.
"Mình vẫn muốn lấy Vân Thành làm nơi thí điểm, bắt đầu từ địa phương. Dù sao thì mối quan hệ và nhân mạch địa phương đều nằm ở đây."
Mặt mày Dương Liễu hớn hở, trông cực kỳ hăng hái.
Có cảm giác như lần này cô thật sự muốn nghiêm túc làm việc.
Ôn Sở vừa ăn vừa nghe, phần lớn thời gian đều đáp lại hai tiếng "ừm ừm à à", nhưng đôi đũa gắp thức ăn cho Tần Kiến Thư thì không hề ngừng lại.
"Vậy đã làm báo cáo nghiên cứu tính khả thi chưa?"
Ôn Sở hỏi.
Dương Liễu hơi ngẩng đầu, khó che giấu vẻ đắc ý: "Đương nhiên rồi, mình đã nhờ mẹ mình xem qua rồi, bà ấy nói mình làm cũng không tệ."
Nói xong, cô lại quăng móc câu về phía Ôn Sở: "Cậu muốn coi không?"
Ôn Sở cười híp mắt, cũng không từ chối: "Lát nữa gửi cho mình một bản."
Hồi đại học, Ôn Sở theo chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Lúc còn đi học, cô đã nhận không ít học bổng, còn thi đỗ mấy chứng chỉ liên quan.
Chỉ là năm đó, chuyên ngành này là do ba mẹ cô chọn cho, mục đích là để sau này cô dễ dàng tiếp quản mọi việc lớn nhỏ trong gia đình.
Kết quả là sau khi tốt nghiệp, Ôn Sở mới thẳng thắn trò chuyện với ba mẹ, bày tỏ rằng bản thân không có chí hướng ở lĩnh vực này.
Hai vợ chồng ông Ôn bàn bạc suốt mấy ngày, sau đó vòng vo mãi mới tìm tới Ôn Diệp.
Ôn Diệp lúc ấy vẫn còn là một quản lý cấp trung trong một xí nghiệp vừa và nhỏ nào đó, không tốn quá nhiều công sức đã bị ông Ôn kéo về để giúp ông quản lý công việc của gia đình.
Suy cho cùng cũng có quan hệ họ hàng, năng lực không tệ lại dùng rất thuận tay, nên vẫn luôn dùng đến bây giờ.
Bữa trưa cũng không tệ, Dương Liễu chọn món ăn khá là đa dạng.
Tần Kiến Thư và Ôn Sở đều ăn rất ngon miệng, dù sao thì từ đêm qua đến giờ họ gần như chẳng ăn gì, nhưng lại tiêu hao không ít thể lực.
Sau khi ăn một chén rưỡi cơm, Tần Kiến Thư lại múc thêm một chén canh gà nhỏ và uống cạn. Cái dạ dày trống rỗng cuối cùng cũng có cảm giác ấm áp và được lấp đầy.
"Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi gọi điện thoại."
Tần Kiến Thư liếc nhìn thanh thông báo điện thoại liên tục bật lên, xin phép rồi cầm điện thoại đứng dậy.
Bên kia bàn, Dương Liễu vẫn đang không ngớt lời chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp của mình.
Ánh mắt Ôn Sở dõi theo bóng lưng Tần Kiến Thư, nhìn đối phương kéo cửa phòng ngủ phụ và đi vào trong.
"Ê, nè." Dương Liễu vươn tay qua bàn, quơ quơ trước mặt cô, "Có thể nghiêm túc nghe mình nói không hả? Hai người ngày nào cũng dính lấy nhau, bớt nhìn một lúc cũng không được sao?"
Ôn Sở cũng chẳng còn ăn nổi nữa.
Cô nhẹ nhàng đặt đũa lên mép chén sứ, lười biếng chống tay lên nửa bên mặt, chậm rãi nói: "Cậu nói tiếp đi."
"Vâng, chị cứ nói tiếp đi ạ."
Tần Kiến Thư bật loa ngoài điện thoại rồi đặt sang một bên. Nàng cầm bút, vừa nghe vừa ghi chép vào cuốn sổ tay trống, kiên nhẫn trao đổi với phụ huynh ở đầu dây bên kia.
Chợt vang lên tiếng mở cửa rất khẽ.
Tần Kiến Thư ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy Ôn Sở cầm một ly nước từ bên ngoài đi vào. Thấy nàng vẫn còn đang nghe điện thoại, Ôn Sở bèn nhẹ nhàng đặt ly nước trong tay xuống mặt bàn, sao cho nàng vừa đưa tay là có thể chạm tới.
Bốn mắt chạm nhau, Tần Kiến Thư giơ tay lặng lẽ chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn.
Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
Ôn Sở mím môi dưới, thức thời không có quấy rầy, cô chỉ tự nhiên ở lại phòng làm việc của mình.
Phòng ngủ phụ này vốn được cô giữ lại để làm phòng đọc sách, diện tích không rộng bằng phòng ngủ chính, nhưng tất cả cách bài trí đều vô cùng tinh tế.
Dù miễn cưỡng kê thêm một chiếc giường đôi vào khiến bố cục căn phòng hơi bị xáo trộn, nhưng khi đã quen rồi thì thấy cũng không tệ.
Hơn nữa, đây là căn phòng đón nắng tốt nhất.
Trước đây, vào những ngày hè, Ôn Sở rất thích kéo hết rèm cửa sổ trong phòng rồi bật điều hòa ở mức thấp nhất. Như vậy, ánh nắng lấp lánh mang theo hơi ấm sẽ xuyên qua khung cửa sổ đang mở rộng bên cạnh, chiếu xiên vào trong và rọi lên người. Không lạnh cũng chẳng nóng, ấm áp dễ chịu, như đang tắm nắng dưới mặt trời nhân tạo vậy.
Chuyện đầu tiên Ôn Sở làm sau khi vào phòng là kéo mạnh tấm rèm che sáng—— "Soạt" một tiếng, ánh mặt trời vàng rực lập tức tràn ngập hơn nửa căn phòng.
Tần Kiến Thư đang ngồi trước bàn đọc sách, bị luồng sáng chói lóa bất ngờ làm nheo mắt lại.
Lúc này Ôn Sở đang đứng trước cửa sổ, xoay người nghiêng về phía nàng. Cả người cô chìm trong làn bụi ánh sáng lơ lửng, đến cả đường nét bóng dáng cũng trở nên mờ nhòe, tạo nên một vẻ đẹp mông lung huyền ảo.
Tần Kiến Thư ngơ ngác nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của đối phương, có chút thất thần.
"——Cô Tần ơi?"
Rất nhanh, giọng nói phát ra từ loa đã kéo sự chú ý của nàng về.
Tần Kiến Thư thôi suy tư, tiếp tục trao đổi với phụ huynh ở đầu dây bên kia.
Kỳ thi đại học đã kết thúc. Về việc quay lại trường vào cuối tháng để điền nguyện vọng, sau khi ước tính điểm xong thì đã có thể bắt tay vào chuẩn bị.
Phụ huynh không có nhiều kinh nghiệm trong phương diện này, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là xin ý kiến của giáo viên.
Có lẽ là vì Tần Kiến Thư đã dẫn dắt hai khóa lớp 12, trông vừa đáng tin cậy vừa có trách nhiệm, nên sau khi hội nghị động viên lớp 12 kết thúc, không ít phụ huynh đã thêm WeChat của nàng.
Bây giờ kỳ thi đã kết thúc, các phụ huynh lần lượt gửi tin nhắn hỏi về việc điền nguyện vọng.
So với nàng thì Ôn Sở, một giáo viên chủ nhiệm chưa có nhiều kinh nghiệm, nhàn nhã hơn rất nhiều.
"Ừm...nếu chị có thắc mắc gì thì cứ nhắn tin cho tôi là được."
"Không phiền đâu ạ."
Tần Kiến Thư ấn nút đỏ để kết thúc cuộc gọi, rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nàng cầm ly nước đưa lên môi nhấp một ngụm, ánh mắt thì dõi về phía Ôn Sở, người đang dựa vào cái ghế bên cửa sổ tắm nắng.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Ôn Sở cũng ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau tựa như xảy ra một phản ứng hóa học kỳ diệu. Lòng Ôn Sở khẽ rung động, cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy bước về phía này.
Tần Kiến Thư xoay ghế ngả người ra sau, hơi ngẩng mặt lên nhìn cô: "Em không ra ngoài trò chuyện với Dương Liễu một lát sao?"
"Em bảo cậu ấy đi rồi, buổi chiều cậu ấy cũng còn công việc."
"Thực ra cậu ấy đến làm thuyết khách, chưa từ bỏ ý định, muốn em cùng cậu ấy thực hiện dự án khởi nghiệp đó."
Ôn Sở chỉ lướt qua chuyện của Dương Liễu bằng vài câu ngắn gọn. Cô cụp mắt nhìn Tần Kiến Thư, ánh mắt cuối cùng rơi xuống đôi môi căng mọng, óng ánh và ướt át của đối phương.
Trông có vẻ rất dễ hôn. Đôi mắt Ôn Sở dần trở nên thâm trầm.
Tần Kiến Thư hơi suy tư, nàng ngồi thẳng người lên: "Vậy em... Ưm..."
Ôn Sở nghiêng người xuống, ngậm lấy môi Tần Kiến thư.
Cô thuần thục cạy mở lưỡi đối phương, nuốt trọn những lời chưa kịp nói hết, không để sót một chữ.
Tần Kiến Thư bị Ôn Sở đẩy ra sau, bánh xe ghế tựa trượt đi, nặng nề va mạnh vào cạnh bàn gỗ.
Nửa trọng lượng cơ thể đè xuống, người kia trực tiếp ngồi lên đùi nàng.
Môi lưỡi quấn quýt, ngay cả dưỡng khí trong hơi thở cũng bị cướp đoạt sạch sẽ.
Bộ đồ ngủ trên người Tần Kiến Thư đã được đổi thành một chiếc sơ mi đen. Lúc này Ôn Sở đưa tay xuống, cô tùy tiện kéo vạt áo sơ vin trong thắt lưng ra, bàn tay lạnh buốt trực tiếp trượt vào trong.
Bàn tay lạnh buốt ấy khiến Tần Kiến Thư rùng mình một cái, lý trí cũng trở về đôi phần.
Nàng dùng sức giữ chặt tay Ôn Sở, quay mặt né tránh nụ hôn nóng bỏng này.
"... Không được, chị còn phải gọi lại cho mấy phụ huynh học sinh. Em...leo xuống."
Tần Kiến Thư thở hổn hển, gò má nóng bừng, giọng nói cũng có chút không ổn định.
Trong trạng thái này, lời nàng nói ra tuy là mệnh lệnh nhưng lại chẳng có chút khí thế nào, ngược lại còn khiến người ta nảy sinh ý nghĩ muốn tiếp tục bắt nạt.
Ôn Sở lại hôn lên khóe môi nàng, ánh mắt tham luyến dừng trên bờ môi đầy mê hoặc ấy, trong khi bàn tay bên dưới bị Tần Kiến Thư dùng sức rút ra từng chút một.
Tần Kiến Thư thật sự rất bận, dù đã nghỉ rồi mà vẫn còn phải lo công việc.
Đây là lần đầu Ôn Sở cảm thấy, bạn gái quá cuồng công việc đối với cô cũng không phải là chuyện tốt.
Dù vậy, cô vẫn hiểu chuyện.
Ngón tay cô khẽ vê nhẹ, dường như vẫn còn vương hơi ấm nóng bỏng của đối phương.
Ôn Sở trấn tĩnh lại: "Ừm...vậy chị bận đi, em cũng phải bận chuyện của em rồi, chị không cần phải để ý đến em."
Tần Kiến Thư cứ nghĩ rằng "bận" chỉ là lời Ôn Sở thuận miệng nói.
Nàng cầm ly nước lên uống hơn nửa ly, cố gắng đè nén cảm giác bức bối dâng lên trong lòng, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lúc quay lại, nàng phát hiện cửa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều đang mở.
Ôn Sở chậm rãi đi tới đi lui giữa hai căn phòng ngủ, trông có vẻ như đang tìm thứ gì đó.
Tần Kiến Thư không mấy bận tâm.
Nàng kiềm nén cảm xúc, cầm điện thoại lên bắt đầu gọi lại cho phụ huynh tiếp theo.
Nhưng rất nhanh, Ôn Sở ra vào nhiều lần đã thu hút sự chú ý của nàng.
Đối phương không chỉ đi ra đi vào, mà còn lục tung tùng phèo lên.
Tần Kiến Thư chịu khó quan sát một lúc mới nhận ra, Ôn Sở đây nào có tìm đồ, cô rõ ràng là đang từng chút một chuyển hết đồ dùng hàng ngày của nàng từ phòng ngủ phụ sang phòng ngủ chính!
Như hamster dọn nhà.
Chậm rãi, nhưng có trật tự.
Ban đầu là những thứ như cục sạc, tai nghe, sau đó dần đến mỹ phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm.
Cuối cùng, cô dứt khoát mở tủ quần áo của nàng, lần lượt ôm lấy quần áo thường ngày cùng những món đồ dùng cá nhân của nàng mang đi.
Tần Kiến Thư nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, chạy đến phòng ngủ chính. Vừa bước vào, cô lập tức nhìn thấy Ôn Sở đang ôm một đống váy áo của mình đứng trước tủ quần áo rộng mở, cẩn thận treo từng món vào.
Nàng tiến lại gần, thấy quần áo của hai người treo trong cùng một tủ, ranh giới rõ ràng nhưng vẫn sát bên nhau.
Ôn Sở vẫn đang bận tay, tranh thủ nhìn nàng một cái: "Gọi điện thoại xong rồi sao?"
Tần Kiến Thư im lặng một lúc.
Ánh mắt nàng dừng lại trên động tác của đối phương, mang theo chút ý vị như biết rõ còn cố hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Sau này ngủ chung."
Tay Ôn Sở không dừng lại, cô như đang thông báo, cũng giống như chỉ đơn thuần báo cho biết.
Nói xong, cô mới nhận ra mình như vậy khó tránh khỏi hơi quá suồng sã.
— Đúng vậy, bây giờ cô càng ngày càng to gan hơn rồi.
Ôn Sở nghĩ mình cũng nên giả vờ hỏi ý kiến Tần Kiến Thư một chút, thế là cô liền dừng tay, quay đầu dịu dàng hỏi đối phương: "Được không?"
Tần Kiến Thư khẽ cười một tiếng.
Không biết là nàng thật sự thấy buồn cười, hay là bị thái độ này của Ôn Sở đối phó qua loa.
Nàng hạ giọng, cố tình tỏ ra không vui: "Vậy nếu chị nói không được thì sao?"
Ôn Sở hơi nhíu mày.
Không được?
Tại sao lại không được?
Cô ôm đống quần áo trong lồng ngực, quay người lại, còn bàn tay rảnh rỗi kia thì nắm tay Tần Kiến Thư áp lên eo mình, từng chút một đưa lên cao.
Hồ ly tinh lại sắp ăn thịt người.
Hơi thở của Tần Kiến Thư dần trở nên nặng nề.
Ôn Sở cười cười, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh như mặt nước gợn sóng. Cô cố ý làm giọng mình mềm mỏng hơn: "Chẳng lẽ chị không muốn ngủ chung với em sao?"
"Hay là...không muốn ngủ với em?"
---
Editor có lời muốn nói:
Mình edit mấy chương tiếp theo rồi, mà mệt quá chưa có kiểm tra lại được. Thôi thì mấy bồ đọc đỡ 2 chương này trước nhế.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.