Gặp Lại Em, Gặp Lại Anh

Chương 11



29.

Buổi tối, Giang Nhiên đến đón Giang Miên.

Thấy tình trạng của bà Trần, anh hỏi: "Ở nước ngoài có một nhóm nghiên cứu về căn bệnh của mẹ, khả năng thành công cũng khá cao. Mẹ thực sự không muốn thử sao?"

Đây là lần thứ ba anh đề nghị. Từ lúc được chẩn đoán đến giờ, bà Trần vẫn luôn bình thản, không hề hoảng loạn, như thể sớm biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Bà vẫn lắc đầu.

"Thôi đi.”

"Sống đủ rồi.”

"Muốn qua thế giới bên kia xem thử."

Giang Miên chợt nhớ đến lời bố từng nói, rằng mẹ cũng đang ở thế giới đó. Bé nắm lấy tay bà ngoại, ngẩng đầu hỏi: "Bà ngoại cũng muốn đi tìm mẹ ạ?"

Mới bốn mươi tuổi, tóc bà đã bạc đi nhiều, thế nên bà dứt khoát cạo sạch. Cộng thêm bệnh tật khiến sắc mặt xám xịt, trông chẳng còn chút phong thái nào của ngày trước. Nhưng ánh mắt bà vẫn sáng, sáng hơn bất cứ lúc nào.

"Đúng vậy."

30.

Giang Nhiên phải bỏ dở cuộc họp, lập tức đáp chuyến bay về nước. Trên đời này, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn Giang Miên.

Trước khi đến đón con gái, anh đã ghé qua trường mẫu giáo. Phía nhà kia cứ ồn ào đòi báo cảnh sát, nhất quyết bắt nhà trường phải đuổi học Giang Miên.

"Được thôi." Anh nhìn đồng hồ. "Luật sư của tôi sẽ đến trong năm phút nữa. Chúng ta cứ làm theo đúng quy trình."

Triệu phu nhân không ngờ anh chẳng những không sợ mà còn gọi cả luật sư đến. Bà ta chỉ định dọa một chút thôi, chứ có thực sự muốn làm to chuyện đâu. Giờ thì không rút lui được nữa rồi. Triệu tiên sinh nhận tin con trai bị đánh, tức tốc chạy từ công ty đến.

Vừa thấy Giang Nhiên, ông ta theo phản xạ cúi đầu chào: "Giang tổng."

Dù sao đây cũng là cấp trên của cấp trên của cấp trên ông ta. Giang Nhiên chẳng có chút ấn tượng nào về người này, không phải do trí nhớ kém, mà là với vị trí của Triệu tiên sinh, cơ hội để ông ta bước chân vào phòng chủ tịch gần như bằng không.

Luật sư đến nơi. Mặt Triệu tiên sinh tái mét, kéo vợ con cúi đầu xin lỗi.

Nhưng đã muộn rồi.

Giang Nhiên ung dung nói: "Tôi là người công tư phân minh. Triệu tiên sinh, ông tự ý rời khỏi vị trí làm việc, ngày mai bên nhân sự sẽ đến trao đổi với ông.”

"Còn con gái tôi, đến tôi còn không nỡ nặng lời, thế mà con trai ông nói đánh là đánh? Còn có phu nhân của ông, từng câu từng chữ xúc phạm con bé, tôi vẫn nhớ rất rõ.”

"Quên chưa nói, tôi là người thù dai."

Triệu tiên sinh hết cơ hội thăng tiến còn chưa nói, lại còn có nguy cơ thất nghiệp ở tuổi trung niên. Ông ta hoang mang đến mức trời đất quay cuồng.

Giang Nhiên không thích những trò quyền lực bẩn thỉu, anh luôn dùng thực lực để chinh phục người khác. Nhưng với gia đình này, anh không ngại mang danh chơi không sạch.

Luật sư của anh quá chuyên nghiệp, xử lý vụ kiện này dễ như trở bàn tay. Gia đình kia thậm chí còn không dám phản kháng.

Dám động vào đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Giang sao? Họ có đủ tiền để bồi thường không?

31

Chỗ này cách nhà không tính là xa.

Hai cha con không đi xe mà chậm rãi tản bộ về. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng một lớn một nhỏ kéo dài trên mặt đất. Giang Nhiên nắm tay con gái, tay còn lại xách chiếc cặp nhỏ.

Hôm nay là đêm Giáng Sinh.

Trên đường, những đứa trẻ được cha mẹ cõng trên vai, tay cầm táo đỏ cười đùa rộn rã.

"Mẹ ơi, kẹo bông gòn của con"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/11.html.]

Không xa phía trước, một bé gái nhìn chằm chằm cây kẹo vừa rơi xuống đất, lúc này đã nhanh chóng tan thành nước. Cô bé tủi thân nhào vào lòng mẹ.

Người phụ nữ dịu dàng ôm con gái: "Đừng khóc, mẹ mua cho con hai cây nữa nhé?"

Cô bé cười rạng rỡ đến mức khiến người ta ghen tị. Giang Miên không biết từ lúc nào đã dừng lại. Cô bé ngước lên, giọng nhỏ nhẹ:

"Bố ơi, tại sao chỉ có con không có mẹ?"

Giang Nhiên cụp mắt nhìn con gái. Trong đôi mắt của cô bé không còn sự hồn nhiên vốn có, mà lại có thêm chút buồn bã.

Từ trước đến nay, Giang Nhiên chỉ quen với việc khiến người khác phải chùn bước trước mình. Nhưng ngay lúc này, đối diện với ánh mắt ấy, lần đầu tiên trong đời, anh lại muốn trốn tránh.

Anh cũng không biết tại sao.

Giang Miên không có mẹ.

Anh không có vợ.

Tại sao chứ?

Tại sao lại là bọn họ.

Người đàn ông trầm mặc suốt cả đoạn đường.

32

Ngày hôm sau, tôi không đi đâu cả mà vẫn luôn ở bên cạnh bà Trần. Bà không thích ở bệnh viện, nhưng Giang Miên lo lắng cho bà, khóc đến đỏ cả mắt.

"Bà ngoại ơi, bà ở lại với con lâu hơn được không?"

Rất kỳ lạ, thời gian bà Trần ở bên con bé không nhiều, nhưng mức độ ỷ lại của Giang Miên với bà, ngoài Giang Nhiên ra, là sâu nặng nhất. Có lẽ vì bà là người thân duy nhất còn lại có liên kết với mẹ của con bé. Thế nên, hiếm hoi lắm bà Trần mới chịu nhượng bộ một lần, ngoan ngoãn uống thuốc, làm kiểm tra.

Dù sao cũng chỉ là vô ích. Sinh mệnh của bà đã đi đến đoạn cuối cùng.

Hôm nay Giang Miên không đến trường, con bé mang theo bảng vẽ đến bệnh viện. Bà Trần trở thành người mẫu.

Giang Nhiên còn mời một chuyên gia trang điểm đến. Tay nghề người đó rất tốt. Sau khi trang điểm xong, bà nhìn vào gương, khẽ chạm lên khuôn mặt mình.

"Trông cũng giống hồi mười mấy tuổi đấy chứ."

Bà Trần chưa bao giờ nhắc về quá khứ của mình, cũng chưa từng kể rằng mình có người thân nào.

Tôi chỉ nhớ rất nhiều năm trước, vào một buổi tối, bà nhận được một cuộc điện thoại. Hồi đó, chất lượng điện thoại không tốt, nếu nói lớn một chút, người xung quanh vài mét đều có thể nghe thấy. Tôi nghe thấy giọng người trong điện thoại mắng bà là đồ bất hiếu.

"Lúc trước ép mày cưới Lý Phàm, mày hận bọn tao đến tận bây giờ, coi cha mẹ là kẻ thù. Mày đúng là thứ trời đánh, biết vậy năm đó cứ để mày c.h.ế.t ở bên ngoài còn hơn!"

Lần đầu tiên tôi thấy bà Trần khóc. Dù không biết trước đây bà đã trải qua những gì, nhưng tôi biết, bà chưa từng hạnh phúc.

Giang Miên học vẽ có thầy dạy riêng. Kỹ thuật vẫn chưa thể gọi là xuất sắc, nhưng điều đáng quý là con bé vẽ rất có tâm. Bức tranh bà Trần vẽ xong, trông bà như đang cười. Mơ hồ, tựa như một thiếu nữ vô tư không âu lo.

Khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian nhẹ nhõm nhất trong cuộc đời bà. Không cần phải suy nghĩ gì, chỉ cần yên tĩnh chờ đợi.

Hồi còn trẻ, bà rất sợ chết, thế nên luôn nghĩ gì làm nấy, người khác nói bà điên, nhưng bà lại thấy đó mới là sống hết mình. Đến khi bác sĩ nói bệnh đã vào giai đoạn cuối, bà suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ về quá khứ, nghĩ về hiện tại, nghĩ đến tương lai.

Thật ra, chẳng có gì là không buông bỏ được.

Ngay từ đầu đến cuối, bà cũng chỉ có một mình.

Nếu nói có điều gì tiếc nuối, thì chỉ có một.

Chính là con gái của bà, Lê Kha.