Gặp Lại Em, Gặp Lại Anh

Chương 9



23.



MC hỏi chú rể có nguyện ý hay không. Vốn là người luôn điềm nhiên trong mọi tình huống, vậy mà Thẩm thiếu gia lại đỏ mắt.



"Anh nguyện ý."



Đối diện là người trong lòng mà anh theo đuổi đã lâu. Tiếng vỗ tay vang lên, giây phút đó, họ hôn nhau.

Không ai chú ý rằng có người đã rời đi từ trước. Tôi tận mắt thấy anh thất thần va phải người khác.

"Xin lỗi."

Người nọ nhận ra anh: "Giang tổng, anh cũng tới dự hôn lễ của Thẩm tổng sao? Hân hạnh, hân hạnh."

Đó là ông chủ Trần, đối tác hợp tác nhiều năm trước. Sau này, trọng tâm công ty dời ra nước ngoài, việc kinh doanh này đã được bàn giao cho chi nhánh phụ trách.

Hắn đưa tay ra, tiếc nuối nói: "Năm đó không đến dự đám cưới của anh được, thật xin lỗi, lúc đó quả thực có việc bận không thể vắng mặt. Muộn nhưng vẫn chúc hai người bách niên giai lão, mong anh đừng trách."

Sắc mặt Giang Nhiên không khác gì ngày thường, nhưng anh không đưa tay ra. Thư ký của ông chủ Trần biến sắc, kéo kéo tay áo ông ta, ghé tai nhắc nhỏ: 

"Phu nhân của Giang tổng mất trong tai nạn xe hồi năm ngoái rồi."

Sắc mặt ông chủ Trần lúng túng, không biết phải làm sao.

"Tôi còn có việc." Người đàn ông trẻ tuổi thản nhiên rời đi.

Giang Nhiên tìm một góc yên tĩnh, gọi điện bảo người đưa Giang Miên về nhà. Anh lấy ra một điếu thuốc, đặt lên môi, châm lửa một cách thuần thục. Qua làn khói trắng, tôi lặng lẽ đứng đó. Chợt nhớ ra, không rõ là năm nào tháng nào.

Hôm ấy, tôi đang hút thuốc trong phòng tắm thì bị Giang Nhiên bắt gặp. Tôi giấu điếu thuốc ra sau lưng. Anh không nhìn lâu cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ đến gõ cửa thư phòng tôi vào buổi tối.

"Có thể nói chuyện không?"

Tôi tưởng anh sẽ bảo tôi đừng hút thuốc nữa. Thế nên mới bảo anh vào rồi ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.

"Dạo này có nhiều chuyện phiền lòng à?"

Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ôn hòa kia, ngây ra một lúc. Anh lấy từ trong túi ra một bao thuốc mới tinh.

"Anh không hiểu về t.h.u.ố.c lá nên đã hỏi Thẩm Dung, cậu ta nói loại này là tốt nhất, ít gây hại cho sức khỏe nhất.”

"Nhưng nếu em vì phiền lòng mà muốn hút thuốc để giải sầu, anh thà rằng em tâm sự với anh.”

"Lê Kha, anh là chồng em."

Từ hôm đó, tôi cai thuốc.

24. 

Buổi tối, Thẩm Dung mở tiệc, mời rất nhiều người. Có người uống rượu, có người hát hò, có người đánh mạt chược, vô cùng náo nhiệt. Giang Nhiên trở thành một dòng nước trong veo giữa cuộc vui của bọn họ. 

Trong điện thoại của anh toàn là ảnh con gái. Anh đang chọn mấy tấm thích hợp để in ra. Thẩm Dung chơi đủ rồi, lúc này mới ngồi xuống một bên.

"Đã tới đây rồi, không định uống chút rượu sao?"

Từ khi tới đây, người đàn ông kia vẫn chỉ ngồi đó, chỉ gọi một cốc nước ấm.

"Mẹ tôi bảo cậu làm thuyết khách sao?" Anh tắt điện thoại, ngồi thẳng dậy một chút. Quả nhiên chẳng chuyện gì qua mắt được anh.

Thẩm Dung ngược lại có chút chột dạ: "Dì đã nhờ đến tôi rồi, cậu nói xem, nếu cậu không đồng ý thì chẳng phải hơi nhẫn tâm sao?"

Tôi không hiểu hai người này đang nói gì. Khoảng thời gian tôi không ở đây, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện.

"Bà ấy già rồi."

Thẩm Dung suy nghĩ một lúc rồi lại gần hơn:

"Bà ấy cũng chỉ lo cho cậu. Hơn nữa, thật lòng mà nói, tôi cũng tán thành.

"Các cô gái được chọn đều rất ưu tú, cũng biết hoàn cảnh của cậu, không ngại sự tồn tại của Giang Miên. Không định thử sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/9.html.]

Nghe đến đây, tôi còn không hiểu sao?

Tôi đã sớm đoán được sẽ có ngày này. Chỉ là khi nó thực sự đến, tôi lại không kìm được mà thấy khó chịu.

Giang Nhiên uống một ngụm nước, ngón tay siết chặt lấy cốc. Đèn trong phòng bao mở rất mờ, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.

"Thẩm Dung, tôi quên không được cô ấy."

Tôi run lên, ánh mắt không dời khỏi Giang Nhiên.

Tôi nghe nhầm sao? Tôi chầm chậm bước tới vài bước, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào. Thẩm Dung thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi:

"Lê Kha trong lòng cậu, chiếm vị trí lớn bao nhiêu?"

Tôi nín thở, sợ bỏ lỡ câu trả lời quan trọng ấy.

Sau giây phút yên lặng, cuối cùng tôi cũng nghe được.

"Toàn bộ."

Giang Nhiên chưa từng nói lời yêu đương. Nhưng tôi cảm thấy, hai chữ này hơn tất cả những câu tình tứ trên đời.

Thẩm Dung khi đi học thành tích không tốt, chẳng nói ra được đạo lý cao siêu gì. Cậu ta chỉ cảm thán về đoạn tình cảm này, chợt nhớ tới một câu từng thịnh hành trên mạng:

"Yêu và biệt ly, tựa như tiếng hạc kêu trong chiều tà, cả đời cũng không thể giải được."

25.

Tôi đi tìm bà Trần.

Bà ấy thay đổi rất nhiều. Cắt tóc ngắn, vứt hết đồ trang điểm, chia tay bạn trai. Bà còn bỏ cả thói quen đánh mạt chược, bắt đầu học làm đồ thủ công.

Bà ngồi suốt từ sáng đến tối, từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ thêu những lá bùa bình an cho chùa. Giang Nhiên thuê người giúp việc cho bà, nhưng bà từ chối, nói rằng không quen có người lạ trong nhà.

Hồi trẻ, tính khí bà Trần khá kỳ quái. Bà nghiện thuốc lá, có hình xăm, thích những trò chơi cảm giác mạnh, nhưng lại ghét rượu.

Bởi vì, bố tôi thích rượu. Bà ghét tất cả những gì liên quan đến ông.

Trước đây, tôi luôn không thích việc bà thay người yêu như thay áo, vừa chia tay đã vội vã quen người mới. Nhưng bây giờ, khi nhìn căn nhà trống trải, thấy người phụ nữ ngồi một mình trên ghế sô-pha, cả ngày chẳng nói lấy một câu, tôi lại cảm thấy hối hận.

Sáng hôm sau, bà Trần dậy rất sớm. Bà loay hoay trong bếp cả buổi sáng, rồi cẩn thận đặt hộp cơm giữ nhiệt vào túi. Sau đó, bà thay một bộ quần áo khác. Tôi tò mò không biết bà định đi đâu, nên lặng lẽ đi theo.

Bà Trần gọi một chiếc taxi bên đường.

“Bác tài, cho tôi đến nghĩa trang Tây Giao.”

Tôi liếc nhìn màn hình trên xe.

Ngày 15 tháng 12.

Ngày giỗ của tôi.

Trên xe, bà Trần trò chuyện với tài xế rất tự nhiên, nói chuyện trên trời dưới đất, suýt chút nữa thì lỡ trạm dừng. Xuống xe rồi, bà cũng không vội vào trong ngay.

Hôm nay là Chủ nhật, nghĩa trang khá đông người.

Bà đi đến một tiệm hoa gần đó. Ánh mắt bà lướt qua từng bó hoa trên kệ, cuối cùng chọn một bó hoa mai.

Lối lên nghĩa trang là đường dốc. Bà Trần đi rất chậm, thở hổn hển, bước chân mỗi lúc một nặng nề. Tôi giảm tốc độ, bỗng có linh cảm không lành. Nhưng thời gian tôi ở lại thế giới này vốn đã ít ỏi, tôi chẳng thể làm gì.

Trời bắt đầu âm u hơn khi bà Trần cuối cùng cũng đến nơi. Bà đặt hộp cơm còn ấm trước bia mộ. Động tác của bà dịu dàng, nhưng giọng điệu vẫn như cũ.

“Con bé c.h.ế.t tiệt, lúc sống thì khiến mẹ bận lòng, c.h.ế.t rồi cũng phải chôn ở cái nơi khó leo thế này, lần nào đến thăm cũng mất cả nửa ngày trời.”

Trước đây, tôi ghét cay ghét đắng mấy câu lẩm bẩm cằn nhằn của bà. Như thể bà trút hết những cảm xúc chưa kịp trút lên bố tôi sang tôi vậy. Nhưng bây giờ, tôi lặng lẽ nghe, chỉ thấy lòng bình yên lạ.

Trong ảnh trên bia mộ, tôi đang cười. Đã bao lâu rồi tôi chưa cười như thế?

Bà Trần dùng tay áo lau đi lớp bụi bám trên bia, giọng nhẹ bẫng.

“Kha Kha…”

Đó là tên thân mật của tôi.