Già Lam Thác

Chương 10



Từng đám bông lau trắng bay lả tả, giống như tuyết rơi giữa trời đêm.

 

Sau đó, từng đốm sáng nhỏ chập chờn bay lên bầu trời.

 

Là đom đóm, cả một rừng đom đóm!

 

Bất giác, lòng ta chợt đau nhói.

 

Ta cảm thấy, dường như ta cũng từng mời một người nào đó đi xem đom đóm.

 

Nhưng ta chờ rất lâu, rất lâu.

 

Có lẽ là rất nhiều năm.

 

Hắn chưa từng đồng ý.

 

Chu Đạo Trần đứng giữa ánh sáng lập lòe.

 

Kiếm trong tay hắn vẫn còn vương mùi lau sậy bị c.h.é.m đứt.

 

Dưới ánh sáng yếu ớt của những con đom đóm, hắn tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ.

 

Hắn không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

 

Chỉ đứng yên, đợi cho những con đom đóm bay hết.

 

Sau đó mới nhẹ nhàng hỏi:

 

"Còn muốn xem nữa không?"

 

Ta không trả lời, chỉ đột ngột nhảy xuống sông.

 

Nước còn chưa kịp b.ắ.n lên, hắn đã nhanh hơn một bước, lao xuống ôm chặt lấy ta.

 

Bàn tay hắn giữ chặt sau lưng ta.

 

Hơi thở hắn trầm xuống, trong mắt như có lửa:

 

"Cao như vậy, ngươi cũng dám nhảy?"

 

Ta cười nhẹ:

 

"Ngươi ở bên dưới, ngươi sẽ đỡ ta."

 

Hắn khẽ nhếch môi:

 

"Nếu ta không đón thì sao?"

 

"Ta là đại ma đầu đấy."

 

Ta khoác tay qua cổ hắn, nhỏ giọng nói:

 

"Nhưng đại ma đầu… không để ta ngã đau."

 

"Không để ta bị thương."

 

"Ngươi muốn g.i.ế.c ta, sao lại chờ đến hôm nay?"

 

"Lẽ nào... chỉ huy sứ đại nhân cũng biết mềm lòng sao?"

 

Hắn là kẻ bị sử sách ghi lại là ác nhân khét tiếng.

 

Nhưng từ ngày đầu tiên gặp ta, hắn đã cho ta một ngôi nhà.

 

Chu Đạo Trần vẫn ôm chặt lấy ta, không buông.

 

Giọng hắn khàn khàn:

 

"Còn muốn xem đom đóm nữa không?"

 

Ta nhẹ lắc đầu:

 

"Không xem nữa."

 

Có lẽ, ta không phải muốn xem đom đóm.

 

Chỉ là… muốn có một người ở bên cạnh.

 

Để ta không cảm thấy cô đơn trong cái triều đại xa lạ này.

 

Hắn thoáng bất ngờ:

 

"Vì sao? Rõ ràng ngươi đã cất công đến tận ngoại thành."

 

Ta nhìn hắn.

 

Sau đó, khẽ mỉm cười, thấp giọng nói:

 

"Ta phát hiện… Đom đóm không đẹp bằng ngươi."

 

Chu Đạo Trần trầm mặc.

 

Ánh sáng yếu ớt của những con đom đóm phản chiếu, trong đôi mắt đào hoa của hắn, có bóng dáng ta.

 

21

 

Triều chính rối ren.

 

Chu Đạo Trần về phủ ngày càng muộn, trên người nồng nặc mùi m.á.u tanh.

 

Đêm đó, hắn về rất muộn.

 

Một thân hắc y, đứng dưới mái hiên.

 

Ta chạy đến, còn chưa kịp gọi tên hắn thì đã tận mắt chứng kiến hắn g.i.ế.c người.

 

Đôi tay thon dài ấy, nhẹ nhàng vặn gãy cổ một người.

 

Kẻ xấu số ấy, mắt vẫn mở trừng trừng, m.á.u tươi trào ra từ bảy lỗ.

 

Ta đứng sững lại.

 

Chu Đạo Trần trước mặt ta, giống hệt như hình ảnh hắn được ghi trong sử sách.

 

Lạnh lùng vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Là con d.a.o sắc bén nhất trong tay Hoàng đế.

 

Hắn chậm rãi tháo găng tay dính máu, bước đến gần ta.

 

Hắn khẽ nói:

 

"A Sang, ngươi đang sợ ta."

 

Ta rất muốn nói là không sợ, nhưng cơ thể không biết nghe lời, đang run rẩy.

 

Chu Đạo Trần đưa tay lên, nhẹ nhàng che mắt ta lại.

 

Hơi thở hắn ấm áp phả bên tai ta, giọng nói trầm thấp, lại mang theo ý cười nhàn nhạt:

 

"Đã trông thấy bí mật của ta…"

 

"Nên trừng phạt ngươi thế nào đây?"

 

Ta hít một hơi sâu, cắn răng:

 

"Nếu muốn g.i.ế.c ta, làm ơn ra tay nhanh một chút."

 

Bàn tay hắn đặt lên cổ ta, nhưng không siết chặt.

 

Ngược lại, hắn kéo mạnh ta vào lòng.

 

Bàn tay che mắt ta vẫn chưa buông ra.

 

Mái tóc mát lạnh lướt qua má ta.

 

Một đôi môi mềm mại, hơi lạnh, in lên trán ta.

 

"Còn sợ không?"

 

"Đây chính là trừng phạt."

 

"Người khác có thể sợ ta."

 

"Nhưng A Sang thì không được."

 

"Nàng không được phép sợ ta."

 

"…"

 

Một nụ hôn đẫm m.á.u trong đêm.

 

Sau khoảnh khắc đó, ta đã hiểu rõ tâm ý của hắn.

 

Hắn sẽ không làm tổn thương ta.

 

Hắn là tên đại ác nhân bị ghi trong sử sách.

 

Nhưng tất cả sự dịu dàng còn sót lại của hắn đều dành cho ta.

 

Ta càng to gan hơn.

 

Những khi hắn mặc y phục dạ hành, ta sẽ bá đạo ôm lấy eo hắn, hỏi trêu ghẹo:

 

"Đại ma đầu, ngươi động tâm với ta từ khi nào?"

 

Chu đại nhân tâm cơ thâm trầm, vậy mà mặt cũng có thể đỏ lên, ánh mắt có chút lảng tránh.

 

"Hôm ấy, có người bói một quẻ cho ta, nói rằng Hồng Loan tinh trong mệnh ta sắp động."

 

"Ngay sau đó, nàng từ trên trời rơi xuống, rơi ngay trước mặt ta."

 

Ta bĩu môi:

 

"Ta không tin!"

 

Tên ác quan khét tiếng như hắn, sao có thể dễ bị lừa như vậy?

 

Nhiều năm sau, hắn nắm tay ta, cùng ta ngắm tuyết trong hoàng cung.

 

Hắn mới nhẹ giọng nói sự thật:

 

Lần đầu tiên nhìn thấy ta từ trời giáng xuống, thân phận khó dò, hắn phụng mệnh giám sát chặt chẽ.

 

Ban đầu, hắn định dùng mỹ nam kế để dụ ta khai ra chân tướng.

 

Nhưng lâu dần, chính hắn lại mắc bẫy.

 

Hắn cúi đầu, mỉm cười, giọng điệu chậm rãi mà trầm thấp:

 

"A Sang, mắt nàng rất đẹp. Trong suốt, sạch sẽ, không giống với bất cứ ai nơi này."

 

"Lần đầu tiên nàng nhìn ta, không có thành kiến, không có sợ hãi, không có hận thù."

 

"Khi ấy ta đã nghĩ, nếu đôi mắt này mãi mãi chỉ nhìn mỗi ta, thì tốt biết bao."

 

22

 

Ta gặp Tiêu quý phi trong cơn mưa tầm tã.

 

Nàng quỳ gối trên bậc thềm trước thư phòng, cầu xin Chu Đạo Trần.

 

Mọi thứ đều giống hệt với những gì sử sách đã ghi lại.

 

Sau khi Tiêu gia đại bại trong chiến trận, Hoàng đế nổi giận, hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng.

 

Chỉ vì trong phủ Tiêu gia xuất hiện vài món đồ giống với vật phẩm ngự dụng trong cung, lập tức bị định tội mưu phản.

 

Phủ Tiêu gia bị trọng binh canh giữ nghiêm ngặt, quần thần đồng loạt dâng tấu đàn hặc.

 

Còn Tiêu quý phi, nàng lén đổi sang y phục cung nữ, âm thầm trốn ra khỏi hoàng cung, đến cầu xin Chu Đạo Trần, người mà Hoàng đế tín nhiệm nhất, thay Tiêu gia nói đỡ một lời.

 

Mưa xối xả, ướt đẫm bộ cung trang lộng lẫy của nàng.

 

Lớp phấn son trên mặt bị nước mưa cuốn trôi, để lộ khuôn mặt tái nhợt, run rẩy.

 

Còn Chu Đạo Trần, hắn chỉ hững hờ đưa ta một lò sưởi tay.

Hồng Trần Vô Định

 

Sau đó, mới cho phép Tiêu quý phi tiến vào.

 

Bộ váy lụa ướt đẫm, nhỏ từng giọt xuống sàn.