Nàng quỳ xuống trước mặt hắn, giọng nghẹn ngào, mong manh đến mức tưởng như một trận gió cũng có thể thổi ngã.
"Xin đại nhân thay Tiêu gia mở lời với Hoàng thượng…"
"Những lời đồn trong triều đều là bịa đặt! Tiêu gia chưa bao giờ có lòng phản nghịch! Chẳng qua là bọn họ ghen ghét mà thôi!"
Ta ngồi sau rèm ngọc, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nàng.
Có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Chỉ có dung mạo như vậy, mới có thể trở thành sủng phi trong lịch sử.
Chu Đạo Trần hững hờ mở miệng:
"Nương nương, cầu xin thì phải có cái giá."
Tiêu quý phi khẽ cắn môi, gắng gượng đứng lên.
Nàng ngập ngừng nói:
"Chỉ cần đại nhân nguyện ý cứu Tiêu gia… Thiếp, thiếp có thể hầu hạ đại nhân... Mong đại nhân thương xót."
Ta trợn trừng mắt.
Chu Đạo Trần, hắn dám ư?!
Nhưng ngay lúc đó, Tiêu quý phi cuối cùng cũng nhìn thấy ta. Nàng giống như vừa trông thấy quỷ, con ngươi co rút, sắc mặt trắng bệch.
"Sang Bạch?!"
"Ngươi là Sang Bạch! Sao ngươi lại ở đây?!"
"Ngươi không phải đã đi rồi sao?! Không phải đã biến mất rồi sao?!"
Nàng nhìn ta, rồi lại nhìn Chu Đạo Trần, kẻ vẫn thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Hồng Trần Vô Định
"Ngươi quấn lấy Phạm Đàn suốt năm năm, kéo hắn xuống vạn trượng hồng trần! Quyến rũ hắn hoàn tục, vì ngươi mà phá giới! Thế lại tính là gì đây..."
Đôi mắt Tiêu Quý phi đỏ lên, giọng nàng chói tai.
Ta còn kinh ngạc hơn cả nàng.
Ta và Phạm Đàn… đã quen nhau sao?!
Hơn nữa còn dây dưa suốt năm năm?!
Hắn đã vì ta mà phá giới?!
Không thể nào!
Không đúng!
Ngay từ lúc ta rơi xuống thế giới này, người đầu tiên ta gặp là Chu Đạo Trần.
Ta hoàn toàn không có ký ức nào về Phạm Đàn!
Tiêu Quý phi cười lạnh, tiếp tục nói:
"Phạm Đàn bây giờ tìm kiếm ngươi khắp thiên hạ, vì ngươi mà từ bỏ thân phận Phật tử. Ngươi không phải là nên đi gặp hắn, giải thích rõ ràng sao?"
Ta mấp máy môi, thấp giọng nói:
"Nhưng... Quý phi nương nương, ta căn bản không hề quen biết hắn."
"Không quen biết?"
Tiêu Quý phi bật cười đến rơi nước mắt:
"Hắn vì ngươi mà làm nhiều đến thế, ngươi lại dám nói không quen biết?!"
"Ban đầu, ngươi dây dưa với hắn, theo sau hắn, chẳng phải chỉ để lừa gạt tình cảm của hắn sao?”
"Trên đời này sao lại có nữ nhân lẳng lơ đến vậy? Giả thần giả quỷ, nói mình đến từ ngàn năm sau! Vậy mà chưa đến một năm, lại mê hoặc kẻ khác rồi!"
"Ngươi bỏ rơi Phạm Đàn, để hắn – một Phật tử, phải mang tiếng xấu muôn đời, mất đi tất cả... Sau khi hoàng thượng ban hôn, ngươi lại bày trò mất tích!"
Nàng quay sang Chu Đạo Trần, gằn từng chữ:
"Đại nhân, ngài đừng để nàng ta lừa gạt!"
24
Mùa đông năm thứ mười ba triều Bắc Tề, Tiêu quý phi bị giam vào ngục.
Tất cả đều giống hệt như những gì sử sách đã ghi lại.
Chỉ có một điều khác biệt.
Lần này, Tiêu quý phi không mang thai.
Ta mừng rỡ.
Dường như vì ta xuất hiện, lịch sử đã bắt đầu thay đổi.
Tuyết mùa đông rơi tựa lông hạc, từng bông từng bông bay lả tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phạm Đàn đứng đó, hai tay chắp trước ngực.
Cà sa của hắn phủ đầy tuyết, hòa làm một với nền trời băng giá.
Chỉ có chuỗi huyết bồ đề trên cổ tay khẽ lay động trong gió.
Ta nhìn hắn, lòng vừa có chút hân hoan, lại dâng lên một nỗi buồn lạnh lẽo.
Từ miệng Tiêu quý phi, ta đã biết sơ qua về quá khứ.
Ta đã từng dây dưa với hắn suốt năm năm?
Vậy vì sao lại từ bỏ?
Chắc hẳn là… bị tổn thương hết lần này đến lần khác, cho đến khi tuyệt vọng.
Hắn nhìn ta, trong hơi thở mỏng như sương, giọng nói chứa đựng một niềm vui khó lòng che giấu:
"Sang Bạch…"
Ta chỉ đứng cách hắn một khoảng không xa không gần.
Khẽ gọi hắn một tiếng:
"Phật tử đại nhân."
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Nụ cười ấm áp mang theo nét từ bi trên môi hắn dần tan biến.
"Tại sao… lại gọi ta như vậy?"
"Trước đây… nàng chưa từng…"
Hắn rất buồn.
Ta có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bàn tay hắn, tái nhợt vì giá rét, chỉ có thể vô thức xoay chuỗi Phật châu.
Tại khóe mắt hắn, một chút sắc đỏ thoáng hiện lên, như đóa phù dung nở giữa trời băng tuyết.
Hắn chợt khẽ thì thầm:
"Sang Bạch, ta đã hối hận."
"Ta đã quỳ trước Phật đường suốt ba ngày ba đêm, để soi xét lại lòng mình."
"Là ta ngộ ra quá muộn."
"Lần này, đến lượt ta ở bên nàng, năm năm, mười năm… cũng được."
Giọng hắn khàn đặc, như đang cố nén cơn đau đớn xé tim gan:
"Sang Bạch, ta không còn là Phật tử mà nàng không thể chạm đến nữa."
"Từ nay về sau, mọi kiếp nạn trên thế gian này, ta sẽ cùng nàng gánh chịu."
Ta khẽ cười:
"Phật tử đại nhân."
"Ta đã tìm được người sẽ cùng ta sánh bước."
"Hắn là một kẻ xấu, nhưng lại là người chỉ đối tốt với mình ta."
"Ta không thích bị bỏ rơi nữa."
"Dù có yêu sâu đậm đến đâu, cũng sẽ không yêu lại lần nữa."
Không cần biết người ở bên ta là ai.
Nhưng nhất định sẽ không phải là hắn.
Trên đời này, điều đau đớn nhất là không phải chưa từng có được.
Mà là từng có được, rồi lại mất đi tất cả.
Cũng giống như trong kinh Phật đã nói—
Đàn thành lúc rực rỡ huy hoàng nhất, cũng chính là lúc hóa thành cát bụi.
Khi ta xoay người rời đi, giọng hắn chợt run rẩy, mất đi vẻ điềm tĩnh vốn có:
"Đừng đi! Sang Bạch, ta cầu xin nàng, đừng đi!"
"Nàng không phải đã nói, nàng đến đây là vì ta sao?"
"Năm năm qua, mỗi lần nàng gọi tên ta, ta đều nhớ rất rõ."