Già Lam Thác
19
Những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đặt lên cổ ta, giọng điệu tùy ý, mang theo chút tà mị:
"Không ngờ, ngươi lại hiểu rõ ta đến vậy."
"Vẫn chưa hỏi quý danh của cô nương?"
Hắn không vội g.i.ế.c ta.
Tựa như đang vuốt ve con mồi, đầy hứng thú.
Đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua xương quai xanh của ta, khiến da gà trên người ta nổi đầy một trận.
Ta nghiến răng:
"Đừng có chạm vào nữa! Ngươi muốn g.i.ế.c thì cứ g.i.ế.c nhanh đi!"
"Ta chấp nhận số phận!"
Lời ta nói ra, lại đổi lấy một tràng cười khẽ.
"Ai nói muốn g.i.ế.c ngươi?"
"Bản quan chỉ muốn sờ thử xương cổ của cô nương có chắc không thôi. Đây là cách ta chào hỏi người khác."
Ta trợn mắt: "Lừa quỷ thì có!"
Hắn hơi nheo mắt, đuôi mắt vốn mang nét phong tình thiên bẩm, càng lộ ra vẻ quyến rũ c.h.ế.t người.
"Không lừa quỷ. Chỉ lừa mỗi mình ngươi thôi."
"Còn danh tính cô nương…"
Ta không dám không trả lời hắn, vội vàng đáp:
"Ta tên… A Sang."
"A Sang cô nương." Hắn khẽ gật đầu, giọng điệu lười biếng:
"Trước khi xác nhận được thân phận của ngươi, đừng rời khỏi phủ nửa bước."
Hắn tiến sát lại, hơi thở phả nhẹ bên tai ta:
"Tốt nhất cũng đừng rời xa bản quan nửa bước."
Tai ta không chịu thua kém, lập tức đỏ bừng.
"Ngươi đã biết ta là một tên đại ma đầu rồi. Đại ma đầu thì chuyện gì cũng có thể làm ra đấy."
Những lời nguy hiểm c.h.ế.t người, thốt ra từ miệng hắn, lại mang theo một vẻ trêu chọc ám muội.
Ta còn định phản kháng, nhưng đúng lúc đó—"Ục ục…"
Bụng ta đã không biết xấu hổ mà réo lên trước.
Chu Đạo Trần khựng lại một chút.
Chẳng bao lâu sau, hắn bưng đến một con gà quay đặt trước mặt ta.
"Gà do đại ma đầu mua, ngươi có ăn không?"
Ta nhắm mắt, chấp nhận số phận:
"Ta ăn!"
Dù có c.h.ế.t trong tay Chu Đạo Trần, cũng phải làm một con quỷ no bụng!
Hắn đưa gà quay đến trước mặt ta, ta bất chấp hình tượng, cúi xuống cắn một miếng lớn.
Hắn chống cằm, mắt đào hoa cụp xuống, lông mi dài khẽ rung động, không biết lại đang suy tính chủ ý gì.
Thỉnh thoảng, hắn còn chậm rãi nhắc nhở ta:
"Ăn chậm một chút."
Sau đó, hắn buột miệng nói:
"Trước đây, ta từng nuôi một con ch.ó nhỏ."
"Bây giờ, thấy nuôi một người cũng không tệ."
Ta nghe xong, tức giận đến mức cắn chặt đùi gà, tưởng tượng đó là hắn, ra sức nhai nghiến.
"…"
Vậy là, ta bị Chu Đạo Trần giam lỏng trong phủ.
Tất cả nha hoàn trong phủ đều gọi ta là "Tiểu thư".
Hắn mua cho ta những bộ xiêm y lộng lẫy nhất.
Tặng ta những trâm cài tinh xảo nhất.
Ta vô cùng cảnh giác:
"Ngươi đang cố làm ta sa ngã phải không?"
"Muốn moi tin tức từ ta?"
"Đừng phí công, ta quên hết rồi!"
Chu Đạo Trần liếc mắt, đôi đào hoa nhãn đẹp đến mức yêu nghiệt khẽ đảo qua.
"Ta không thích có người quá xấu xí bên cạnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cũng may ngươi—một con tiểu yêu tinh từ trên trời rơi xuống—sau khi ăn mặc tử tế, miễn cưỡng có thể nhìn được."
Thật ra, chỉ cần hắn không g.i.ế.c ta, hắn đối xử với ta cũng không tệ.
Ta muốn ăn gì, dù xa đến đâu, hắn đều mua về cho ta.
Những món đồ hắn lén giấu trong tay áo quan rộng thùng thình, đến khi đưa cho ta, vẫn còn hơi ấm của hắn.
Chỉ có một điều, hắn không cho ta rời khỏi phủ.
Ta nhớ rất rõ lịch sử triều Bắc Tề.
Vào những năm cuối triều đại này, triều đình rối ren.
Hoàng đế một lòng muốn thu hồi binh quyền của Tiêu gia.
Không bao lâu nữa, gia tộc họ Tiêu sẽ bị giam vào ngục.
Ngay cả Tiêu quý phi, người một tay che trời trong hậu cung, cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Và ngay vào đúng thời điểm mấu chốt này, ta từ trên trời rơi xuống.
Bị người ta đồn thổi là "yêu vật giáng thế", là điềm báo diệt quốc.
Hoàng đế đã triệu Phật tử Phạm Đàn tiến cung, mở đàn tế trời, trừ yêu trấn tà.
Ta nhất định phải tìm cách gặp hắn.
Thay đổi số phận hắn bị liên lụy bởi Tiêu gia!
20
Ta khiêng thang, nhân lúc đám nha hoàn không để ý, cố gắng trèo lên tường.
Nhưng vừa mới leo đến đỉnh… Trượt chân.
Cả người ta ngã thẳng xuống, nhưng không chạm đất.
Mà rơi vào một vòng tay rắn chắc, ấm áp.
Ngẩng đầu lên, ta đối diện ngay với đôi mắt đào hoa sâu thẳm như đầm nước của Chu Đạo Trần.
Hắn cười như không cười, nhàn nhạt hỏi:
"Muốn đi đâu?"
Ta cố nặn ra một nụ cười:
"Đi nghe Phật tử giảng kinh."
Hắn cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai ta, giọng trầm thấp:
"Phật tử thanh cao thoát tục, ngươi thích hắn sao?"
"Trùng hợp ghê, ta vừa hay đang thiếu một tấm 'trống da người' có hình hoa đào."
Hắn nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo uy hiếp:
"Ta hỏi lại một lần nữa, muốn đi đâu?"
Ta thay đổi lời nói ngay lập tức:
"Muốn cùng Chu Đạo Trần Đại nhân, đi ra ngoại thành ngắm đom đóm!"
Chu Đạo Trần híp mắt, cong môi, giống như một con hồ ly nhỏ vừa đạt được mong muốn, cái đuôi khẽ vẫy lên:
"Câu trả lời này, ta tạm hài lòng. Vậy thì ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm một lần."
Đêm lạnh thoang thoảng hương hoa hoè.
Chu Đạo Trần ôm ta ngồi chung trên lưng ngựa.
Lưng ta tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
Hắn không có hương thơm đặc biệt nào, chỉ có nhịp tim vững vàng, hơi thở ấm áp.
Nhưng lại khiến ta bất giác thấy an tâm.
Ta nhất định là điên rồi.
Hồng Trần Vô Định
Cảm giác an tâm này, lẽ ra phải đến từ một người như Phạm Đàn.
Một Phật tử cao thượng, từ bi, thoát tục.
Không thể nào lại là một kẻ g.i.ế.c người không gớm tay, đại ma đầu khét tiếng như Chu Đạo Trần.
Nhưng ta không thể nghĩ ra câu trả lời.
Bởi vì lúc này, hắn đã bế ta xuống ngựa.
Dưới bờ sông hộ thành, một rừng lau sậy đang lay động.
Bầu trời tràn đầy sao sáng, ánh sáng còn phản chiếu trong mắt hắn.
Khung cảnh tĩnh mịch, đẹp đến lạ thường.
Ta có chút thất vọng:
"Không có đom đóm."
Chu Đạo Trần không nói gì.
Hắn rút ra thanh chủy thủ bên hông, tiện tay vung xuống.
Hắn c.h.é.m rạp một vùng lau sậy rộng lớn.