Già Lam Thác

Chương 6



Hắn quỳ dưới bức tường đỏ của cung điện suốt ba ngày ba đêm.

 

Gió mưa bào mòn thân thể, từng hạt Phật châu trên tay xoay vòng, chỉ vì muốn cầu xin Hoàng đế mở một con đường sống, tha mạng cho Tiêu quý phi.

 

Tiêu Thư nghe tin hắn vì mình mà quỳ suốt ba ngày, vừa vui mừng, vừa bi thương.

 

Ngay trong lao ngục, nàng đã mất đi đứa con trong bụng.

 

Trong cung lan truyền tin đồn.

 

Trước khi nhập cung, Tiêu Thư và Phật tử Phạm Đàn vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước.

 

Nàng thường triệu hắn vào cung giảng kinh, thế nên, đứa con nàng mang trong bụng rốt cuộc là của ai, không ai dám khẳng định.

 

Hoàng đế giận dữ hạ lệnh thi hành đại hình lóc xương với Phạm Đàn.

 

Từng nhát dao, từng nhát dao, rạch xuống, lóc đi từng mảnh xương Phật.

 

Máu đỏ thấm đẫm cà sa, rơi xuống bùn đất, vấy bẩn không còn nguyên vẹn.

 

Hắn không nói một lời, không cầu xin tha thứ.

 

Chỉ không ngừng lập lại một câu:

 

"Ta và Tiêu quý phi… chưa từng có tư tình."

 

Ta nhớ rõ khoảnh khắc lần đầu tiên đọc đến đoạn này, hốc mắt ta chợt đỏ lên, không rõ vì sao lại cảm thấy tiếc nuối và đau lòng đến thế.

 

Rồi sau đó hệ thống đã đưa ta đến bên cạnh hắn.

 

Suốt năm năm.

 

Nhưng dù ta có cố gắng thế nào, chẳng có gì thay đổi.

 

Bởi vì ta đã hiểu ra rồi.

 

Hắn vì Tiêu Thư mà c.h.ế.t là điều tất yếu.

 

Là hắn cam tâm tình nguyện.

 

Vậy nên, khi bị giam trong thiên lao, Tiêu Thư nghe tin hắn chết, hẳn cũng vừa khóc, vừa cười.

 

Bởi vì hắn là người coi trọng lời hứa hơn sinh mệnh, vì một lời ước hẹn thuở ấu thơ mà xuất gia, rồi lại âm thầm bảo vệ nàng cả một đời.

 

Cuối cùng, cũng vì nàng mà chịu cực hình.

 

13

 

Đến giờ Tý.

 

Ta đứng trước Phật đường.

Hồng Trần Vô Định

 

Giọng hệ thống vang lên:

 

"Sắp tiến vào đếm ngược truyền tống, ký chủ hãy chuẩn bị."

 

Ta khẽ nói:

 

"Đưa ta về nhà đi."

 

Tiếng đếm ngược kết thúc.

 

Toàn thân ta bỗng được ánh sáng bao phủ, thân thể nhẹ bẫng, lơ lửng giữa không trung.

 

Đêm nay không trăng.

 

Bầu trời đen kịt, mây dày đặc, bỗng nhiên một tia sét xé toạc màn đêm, đánh thẳng xuống!

 

Cơn đau dữ dội xuyên qua toàn thân.

 

"Cảnh báo! Cảnh báo!"

 

"Hệ thống gặp lỗi, truyền tống buộc phải dừng lại!"

 

Tiếng cảnh báo dồn dập, hỗn loạn vang lên trong đầu ta.

 

Từ xa, giọng nói kinh hoảng của Tiểu Yêu vọng đến:

 

"Sang cô nương... sao người lại lơ lửng trên không trung?!"

 

Ta cắn răng chịu đựng cơn đau, khó khăn mở mắt.

 

Nhìn thấy Tiểu Yêu hoảng loạn chạy về phía ta.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ta biến mất ngay trước mắt nàng.

 

14

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Một tia sét dữ dội xé toạc bầu trời, đánh thức Phạm Đàn khỏi trạng thái nhập định.

 

Hắn khẽ nâng cà sa vương trên mặt đất, nhanh chóng bước ra khỏi cung điện.

 

Đưa tay ấn nhẹ vào mi tâm, nhưng lòng n.g.ự.c vẫn không ngừng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

 

"Có chuyện gì xảy ra?" Giọng hắn trầm thấp, không muốn đánh thức Tiêu Thư vừa mới chợp mắt.

 

Cung nhân đáp: "Vừa rồi có một tia sét đánh xuống, dường như rơi ngay tại Phật tự nơi Phật tử cư ngụ. May mắn là không có cháy, chắc hẳn không sao."

 

Không sao ư?

 

Vậy tại sao tim hắn lại đập mạnh như vậy?

 

Như thể có thứ gì đó rất quan trọng, đang bị lóc ra khỏi m.á.u thịt của hắn.

 

Hắn không ngủ suốt đêm.

 

Trời vừa hửng sáng, hắn vội vàng rời khỏi cung.

 

Tiêu quý phi khoác lên mình bộ cung trang lộng lẫy, nhưng không búi tóc như thường ngày, mà để mái tóc dài màu lam đen rủ xuống, làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.

 

"Phạm Đàn, không thể ở lại bên ta thêm một lát sao?"

 

"Mỗi lần chàng vào cung đều chẳng dễ dàng gì."

 

Nàng khẽ giọng giữ lại.

 

Tối qua nàng luôn nói rằng cảm thấy bất an, khó chịu, vì vậy hắn đã ở lại bên nàng suốt một đêm.

 

Thánh chỉ đã ban xuống.

 

Hắn đã đồng ý hôn sự, chỉ còn vài ngày nữa, hắn sẽ cưới một nữ nhân khác làm thê tử.

 

Nhưng lần này, hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng:

 

"Ta đã bỏ Sang Bạch lại một đêm."

 

"Ta đã hứa với nàng ấy, sẽ sớm trở về, làm đồ chay cho nàng ấy."

 

"Quý phi nương nương nếu lo lắng bất an, có thể mời những tăng nhân khác đến giảng kinh."

 

Tiêu Thư không thể tin nổi, khẽ cắn môi, sắc mặt tái nhợt.

 

Trước đây, Phạm Đàn chưa từng từ chối nàng.

 

Càng không bao giờ đẩy nàng cho người khác!

 

Phạm Đàn chắp tay trước ngực, rồi vội vã rời đi.

 

Nhưng ngay khi ra khỏi cung điện, hắn đứng sững lại.

 

Tiểu Yêu,người luôn theo bên cạnh Sang Bạch, đang đứng ngay ngoài cung.

 

"Đây là những thứ Sang cô nương đã thu dọn xong, dặn nô tỳ mang đến giao cho quý phi nương nương."

 

Bước chân Phạm Đàn khựng lại.

 

Những thứ này?

 

Sang Bạch đã dọn dẹp tất cả đồ đạc trong Phật tự… là để gửi cho Tiêu Thư?

 

Ngón tay hắn vô thức xoay nhanh chuỗi Phật châu trên cổ tay.

 

Tiêu quý phi nghe vậy, tò mò mở chiếc rương gỗ đàn hương.

 

Vừa mở ra, món đồ đầu tiên đập vào mắt nàng là một bộ hỷ phục đỏ rực rỡ.

 

Nàng ta khẽ run nhẹ đầu ngón tay.

 

Sang Bạch đáng lẽ phải mặc bộ hỷ phục này, trở thành thê tử của hắn.

 

Nhưng nàng đã không cần nữa.

 

Nàng cảm thấy, Tiêu Thư mới là người xứng đáng hơn.

 

Ở thời đại của nàng, đây gọi là "đôi lứa xứng đôi".

 

Bên dưới, là những món đồ liên quan đến Phạm Đàn.

 

Chiếc cà sa cũ rách, tấm mộc ngư đã dùng nhiều năm.

 

Những món đồ mà hắn từng không cần nữa, nàng đều cẩn thận giữ gìn.

 

Cuối cùng, một cuốn sổ nhỏ xuất hiện dưới đáy rương.

 

Nét chữ xiêu vẹo, từng dòng từng dòng, đều là những dòng chữ viết về hắn.