【Hừ, dã sử quả nhiên toàn là bịa đặt! Hắn sao có thể là yêu tăng phản Phật, tư thông với hậu phi chứ!】
Hồng Trần Vô Định
【Đợi khi ta quay về, nhất định phải giúp hắn rửa sạch nỗi oan!】
【Hắn cười với ta rồi, trời ơi! Sao hắn cười lại đẹp như vậy! 🌟🌟】
【Ta nhất định phải tìm cách thay đổi kết cục của hắn. Chỉ cần hắn không yêu Tiêu quý phi, không cầu xin vì nàng, thì sẽ không chọc giận Hoàng đế!】
【Hay là… thích ta đi? Dù sao ta cũng đã vượt qua ngàn năm mới đến được bên hắn mà! 💪】
【Ta đã quỳ lạy rất lâu, đến mức trán sưng vù, mới cầu được lá bùa hộ thân cho hắn. Hắn chắc sẽ thích nhỉ? Nếu hắn từ chối thì mất mặt lắm…😣】
【Vết thương trên vai mãi không lành, nơi này không có thuốc sát trùng, liệu ta có c.h.ế.t vì nhiễm trùng không?】
【Phạm Đàn đã cứu Tiêu Thư. Quả nhiên, nàng ta mới là Bạch Nguyệt Quang trong lòng hắn. Hay là… ta nên đi thôi? Thầm thích một người thật sự rất khó chịu. 😢】
【Hắn lạnh lùng đến thế, lại xa ta đến vậy. Ta không muốn hắn nữa.】
15
Nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, ngón tay Phạm Đàn siết chặt cuốn sổ.
Một cơn hoảng loạn khổng lồ kéo hắn rơi xuống vực sâu, nghiền nát sự tĩnh lặng mà hắn luôn tự hào.
Giống như một thanh kiếm, xuyên thẳng qua người hắn.
Nàng muốn đi rồi?
Nàng không cần hắn nữa?
Hắn và Tiêu quý phi cùng mở chiếc rương.
Hỷ phục nàng đã sửa đổi hết lần này đến lần khác, nàng đã mong chờ ngày đại hôn biết bao nhiêu, sao có thể không cần nữa?
Hắn ôm chặt lấy chiếc rương, vội vã bước đi.
Như thể chỉ cần chậm một giây thôi, hắn sẽ lỡ mất người quan trọng nhất trong đời mình.
Tiêu quý phi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng hắn khuất dần.
Rất lâu sau, nàng khẽ thầm thì:
"Ta có cảm giác như mình… sắp mất hắn rồi."
Về đến Phật tự, hắn lật tung từng ngóc ngách để tìm nàng.
Nhưng không có.
Nàng đã biến mất.
Mọi dấu vết về sự tồn tại của nàng, đều đã bị nàng cố ý xóa sạch trước khi rời đi.
Như thể… Sang Bạch chưa từng tồn tại.
Chỉ là một giấc mộng trong ba nghìn cõi mộng mà hắn từng nhập định.
Hắn mím môi thật chặt.
Cả người đứng lặng trước Phật đường, tựa như một pho tượng Phật hóa đá.
Chuỗi huyết bồ đề, món đồ cuối cùng mà nàng trả lại cho hắn, bị hắn vô thức siết chặt, từng hạt từng hạt rơi xuống đất.
Mỗi hạt đỏ thẫm như máu, như những giọt lệ tương tư.
Hắn đi tìm Tiểu Yêu, giọng hắn khàn đặc, tựa như dây đàn đã đứt:
"Sang Bạch… nàng ấy đã đi đâu?"
Tiểu Yêu nhìn người trước mặt.
Vẫn là một Phạm Đàn bạch y xuất trần.
Nhưng đã có gì đó… không còn như trước nữa.
Mãi về sau nàng mới hiểu…
Hắn đã động tình.
Phật tâm của hắn… đã vỡ rồi.
Tiểu Yêu dụi đôi mắt ngái ngủ, mơ màng nói:
"Sang cô nương về rồi."
"Ta đã thấy nàng ấy lơ lửng trên không trung, mỉm cười thanh thản, nói rằng nàng ấy về nhà."
"Nàng ấy nói… sẽ không quay lại nữa."
"Nếu đêm ấy Phật tử trở về sớm hơn, hẳn vẫn còn kịp tiễn nàng một đoạn. Nhưng nàng đã đợi đến tận giờ Tý, rồi mới rời đi."
Khi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đêm ấy, hắn ngồi bên cạnh Tiêu Thư, nhắm mắt, ép mình tĩnh tâm, tụng kinh cho nàng ta, xua tan ác mộng.
16
Những ngày không có Sang Bạch, mọi thứ vẫn như cũ.
Hắn vẫn dậy sớm tụng kinh.
Đốt hương bái Phật.
Một mình nấu đồ chay.
Chỉ là… thỉnh thoảng, khi làm món cải thảo hầm đậu phụ mà nàng thích, hắn lại thoáng sững người.
Trong khoảnh khắc, dường như một tiểu cô nương nhảy nhót xuất hiện bên cạnh hắn, như một chú mèo nhỏ quẫy đuôi làm nũng, quấn quýt quanh hắn, không ngừng xoay vòng.
Món chay hắn làm, có lẽ chẳng phải ngon nhất.
Nhưng Sang Bạch thích.
Hắn có lẽ chẳng phải người xuất chúng nhất.
Nhưng Sang Bạch thích.
Rõ ràng hắn đã độ hóa biết bao chúng sinh, nhưng Sang Bạch lại như tín đồ duy nhất của hắn.
Mỗi lần nàng nhìn hắn, giống như nhìn lên một vị thần linh.
Ánh mắt chuyên chú, tràn đầy ngưỡng mộ, trong đáy mắt có ánh sáng lấp lánh.
Chỉ có hắn.
Bên tai hắn dường như lại vang lên tiếng ríu rít tươi vui của nàng:
"Phạm Đàn, chàng có thể đợi ta không? Đừng đi nhanh như vậy, đợi ta một chút!"
"Phạm Đàn, ta biết xem bài tarot, chàng có muốn thử không?"
"Bài tarot là gì? Nàng có thể xem được gì?"
Nàng búng nhẹ vào mũi, kiêu ngạo nói:
"Ta có thể xem nhân duyên."
Nàng bày ra ba lá bài, chính tay mình vẽ:
"Chàng nhìn đi, nhân duyên của chàng chính là ta! Là thiên mệnh định sẵn! Mà thiên mệnh là lớn nhất!"
"Sau này, chàng sẽ khoác cà sa, cưỡi mây ngũ sắc đến rước ta."
Hắn khẽ nhếch môi, không buồn đáp lại.
Nhưng lúc hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng lại lặng lẽ ngắm nhìn hắn đến thất thần.
Nàng tưởng rằng hắn không nghe thấy.
Nhưng thực ra, hắn đều nghe rõ.
Giọng nàng khe khẽ, đầy bất mãn:
"Tên đầu gỗ nhà ngươi, thích ta một chút thì có làm sao đâu?"
"Phạm Đàn, nếu ngươi không thích ta… ngươi sẽ chết. Nhưng ta không muốn ngươi chết…"
Giọng nàng dần nhỏ đi, mang theo nỗi buồn man mác.
"Phạm Đàn, chàng nhìn xem, hoa ta trồng đã nở rồi. Mèo con cũng béo thêm một vòng nữa."
"Phạm Đàn, thử xem bánh thỏ ta làm có ngon không?"
Vì hắn cầm tinh con thỏ, nàng cố ý nặn bánh đường thành hình con thỏ.
Khi hắn cúi xuống nhìn, nàng mặt đỏ bừng, nhưng lại lớn gan, lấy bột bánh chấm lên mũi hắn.
"Phạm Đàn! Phạm Đàn!"
"Hôm nay là năm thứ năm ta bên cạnh chàng rồi!"
"Chúng ta thành thân đi, được không?"
"Ta mơ cũng muốn đè ngã một Phật tử cao lãnh như chàng!"
"Phạm Đàn… "
Không còn nữa, tất cả âm thanh chìm vào tĩnh lặng.
Không còn ai…
Không còn ai đứng bên hắn, gọi hắn hết lần này đến lần khác.