Già Lam Thác

Chương 8



17

 

"Tâm không vướng mắc, vì không vướng mắc nên không sợ hãi, xa lìa mọi vọng tưởng điên đảo."

 

Mỗi chữ trong kinh thư, đều đang dạy hắn cách quên đi, cách buông bỏ.

 

Nhưng hắn không làm được.

 

Lần này, hắn cũng không muốn làm được.

 

Suốt một đêm, hắn ngồi lặng trước Phật đường.

 

Sương sớm thấm ướt cà sa hắn đã mặc suốt mấy ngày chưa thay.

 

Hắn cuối cùng cũng hiểu ra, trong lòng hắn, đã có nàng.

 

Sang Bạch và Phật, đối với hắn, quan trọng như nhau.

 

Khi trời sáng, hắn tiến vào hoàng cung.

 

Quỳ gối trước mặt Hoàng đế:

 

"Thần nữ đã đính hôn với ta đã biến mất."

 

"Xin bệ hạ giúp ta tìm nàng về."

 

Lần trước, đối mặt với thánh chỉ ban hôn, hắn tràn đầy kháng cự.

 

Lần này, hắn chủ động quỳ xuống, chỉ cầu được tìm lại Sang Bạch.

 

Rời khỏi hoàng cung, hắn lại gặp Tiêu Thư.

 

Trên đời nào có nhiều trùng hợp đến thế.

 

Chẳng qua là nàng đã cố ý đứng đây chờ đợi.

 

Chỉ để có thể thoáng nhìn hắn lướt qua.

 

Hồng Trần Vô Định

Chỉ để có thể hít thở chút mùi đàn hương còn vương trên cà sa hắn.

 

Hắn sẽ mãi không bao giờ biết, mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn, nàng đều đã tỉ mỉ chải chuốt, chỉnh trang.

 

Ngay cả cây trâm cài trên tóc, nàng cũng phải lựa chọn kỹ càng.

 

Hơn mười năm thanh mai trúc mã.

 

Làm sao có thể so sánh với năm năm ngắn ngủi mà Sang Bạch dây dưa bên hắn?

 

"Phật tử!"

 

Nàng kìm nén cảm xúc, khẽ gọi hắn một cách xa cách.

 

Bước chân Phạm Đàn dừng lại, hơi nghiêng người, chờ nàng.

 

Nàng bước uyển chuyển đến trước mặt hắn, vạt váy khẽ lay động như một cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn.

 

"Chàng không vui sao?"

 

"Sang cô nương đã biến mất rồi, đúng không?"

 

Nàng nhẹ giọng an ủi hắn:

 

"Phật tử, có lẽ nàng ta chỉ là một kiếp nạn của chàng. Vượt qua được, đối với Phật tử mà nói, chính là một chuyện may mắn."

 

"Cần gì tự chuốc phiền não, tự đắm mình vào ma chướng hồng trần?"

 

Nàng nhẹ giọng khuyên giải.

 

Đôi mắt Phạm Đàn khẽ nheo lại, từng tầng hàn khí lạnh lẽo trải dài trong con ngươi hắn.

 

Hắn hờ hững nói:

 

"Đây là chuyện giữa ta và Sang Bạch."

 

"Không liên quan đến Quý phi nương nương."

 

Hắn phất tay áo, lướt qua những đóa hoa, rời đi không ngoảnh đầu lại.

 

Tiêu Thư vẫn sững sờ đứng yên tại chỗ.

 

Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y vịn của hành lang, móng tay ghim sâu vào da thịt, để lại từng vệt đỏ thẫm.

 

"Vừa rồi… hắn gọi ta là gì?"

 

"Hắn không gọi ta là 'Nhược Nhược' nữa."

 

"Hắn gọi ta là Quý phi nương nương…"

 

18

 

Ta từ trên trời rơi xuống, tiếp đất trong tư thế chữ "đại".

 

Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên ta nhìn thấy.

 

Chính là vạt áo dài màu tím đậm, ẩn dưới đó là một đôi chân thon dài được bọc trong lớp vải sa hoa.

 

Còn chưa kịp nhìn kỹ lần thứ hai.

 

Hơn chục thanh kiếm sắc bén đồng loạt rút ra, chỉ thẳng về phía ta.

 

"Chu đại nhân! Trên trời rơi xuống một kẻ không rõ lai lịch, e là thích khách!"

 

"Chu đại nhân cẩn thận!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta, thích khách, xuyên không rồi?!

 

Người áo tím đứng giữa đám thị vệ, thân hình cao ráo, khí thế bức người.

 

Hắn phất tay áo nhẹ nhàng, đám hộ vệ tự động lùi sang hai bên, nhường đường cho hắn.

 

Hắn cúi xuống, ánh mắt rơi thẳng vào ta, bàn tay thon dài nâng cằm ta lên.

 

Chỉ trong một thoáng, ta đã rơi vào một đôi mắt đào hoa tựa như ngân hà đầy sao, sóng sánh phong tình.

 

Hắn khẽ tặc lưỡi:

 

"Trông có vẻ ngốc, không giống thích khách."

 

Một hộ vệ hỏi: "Chu đại nhân muốn xử lý thế nào?"

 

Ngón tay hắn khẽ vuốt cằm, giọng điệu lười biếng:

 

"Cứ đưa về... phòng ta đi."

 

"Bản quan sẽ từ từ thẩm vấn."

 

Xung quanh, các hộ vệ đồng loạt ném cho ta một ánh mắt thương cảm.

 

Lúc ta tỉnh lại, không phải trong lao ngục.

 

Mà là trên giường.

 

Ta vén màn giường, tính bỏ chạy, nhưng ngay lúc đó, một đôi mắt hồ ly sắc bén, mang theo nét cười mà không cười, nhàn nhã chờ ta tỉnh.

 

Hắn nhếch môi, chậm rãi hỏi:

 

"Không định giải thích xem, tại sao lại từ trên trời rơi xuống?"

 

Ta chớp mắt, nghiêm túc đáp:

 

"Ta nói ta mất trí nhớ, ngươi có tin không?"

 

Ta thật sự không lừa hắn, từ độ cao đó mà rơi xuống, không tàn phế thì cũng chấn thương sọ não rồi!

 

Ta chớp chớp mắt, ngập ngừng hỏi:

 

"Phiền huynh đài nói cho ta biết, đây là triều đại nào, ngươi tên gì?"

 

Hắn cầm chén trà, ánh mắt nguy hiểm khẽ lay động:

 

"Diễn xuất không tệ."

 

"Bây giờ là năm thứ mười hai triều Bắc Tề."

 

Triều Bắc Tề, chẳng phải chính là triều đại mà Phạm Đàn sinh sống sao?!

 

Xem ra, ta đã thành công xuyên đến đây!

 

Ta lẩm bẩm tự nói, không nhận ra ánh mắt hắn đang dần chuyển hướng thú vị.

 

Hắn khẽ nhướng mày:

 

"Ngươi biết Phật tử Phạm Đàn?"

 

Ta làm sao mà không biết chứ!

 

Ta có thể đọc vanh vách tiểu sử của hắn!

 

Hắn là thần tượng của ta!

 

Hắn khẽ cười, rót thêm một chén trà, nhàn nhã nói:

 

"Vậy hẳn là ngươi cũng biết ta."

 

"Dù sao, danh tiếng của ta cũng chẳng hề kém Phật tử Phạm Đàn đâu."

 

Ta cúi đầu, ánh mắt đảo qua lệnh bài bên hông hắn.

 

Một chữ "Chu" được khắc bằng vàng.

 

Chu… Chu Đạo Trần?

 

Không thể nào… Ta không thể nào xui xẻo đến mức này được!

 

Vừa xuyên đến đã gặp phải Đề đốc Cẩm Y Vệ, sủng thần của Hoàng đế và còn là đại ác nhân khét tiếng nhất triều đại này?

 

Trong sử sách, hắn là kẻ g.i.ế.c người như ngóe, không việc ác nào không làm.

 

Chính hắn là người đã tự tay lóc từng mảnh Phật cốt trên người Phạm Đàn, dùng từng nhát d.a.o tước đi cả thân thể và linh hồn hắn.

 

Cả người ta lạnh toát.

 

Ta đau lòng muốn chết!

 

Một đại ma đầu tàn nhẫn như vậy, tại sao lại có thể mọc ra một gương mặt mê hoặc người như thế?!

 

"Ngươi vừa nói ai là đại ma đầu?"

 

Hắn đột nhiên ghé sát lại gần, giọng điệu chậm rãi, tựa như nghiền ngẫm câu trả lời của ta.

 

Ta buột miệng:

 

"Đương nhiên là ngươi!"

 

Nói xong, ta rụt cổ lại.

 

Xong rồi. Vừa xuyên đến đã sắp mất mạng rồi.