Tôi nhếch môi cười khẩy:
“Hừ~ tôi đâu có chơi bời như hai người. Ít nhất thân tôi vẫn sạch sẽ, chứ không như các người — một kẻ không biết đã ngủ với bao nhiêu người, một kẻ không biết đã bị bao nhiêu người ngủ qua. Bảo sao hai người thành một đôi, hóa ra là duyên… từ trên giường mà ra!”
Tôi cố tình nâng cao giọng, khiến mấy vị khách gần đó đều quay sang nhìn.
Sắc mặt cả hai lập tức chuyển sang xanh lét, ánh mắt hằn lên sự hung ác như muốn xé xác tôi tại chỗ.
“Cô có ý gì? Chu Mộ Ngưng, bây giờ cô đã là Phó phu nhân tương lai rồi, nói chuyện đừng quá khó nghe!” — Chu Tâm Nghiên nghiến răng nói, giọng điệu như thể đang dạy dỗ tôi.
Tôi khinh khỉnh liếc cô ta một cái:
“Ồ? Đây là tiệc của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, tới lượt cô quản chắc? Cô là cái thá gì?”
Mắt Chu Tâm Nghiên đỏ lên, cố làm ra vẻ một cô gái thuần khiết vô tội khiến người ta thương hại.
Hồ Tân Lỗi lập tức kéo cô ta vào lòng, trừng mắt với tôi:
“Chu Mộ Ngưng, cô đừng quá đáng! Chẳng phải Tâm Nghiên chỉ cướp tôi từ tay cô thôi sao? Đáng để cô ghi hận vậy à?”
“Tôi biết cô vẫn còn tình cảm với tôi, nhưng cả hai ta đều đã có người mới rồi, thôi đừng dây dưa nữa, được không?”
Tôi đứng sững, kinh ngạc nhìn anh ta. Không hiểu lấy đâu ra tự tin mà dám nói mấy lời này. Tôi bật cười đầy khó tin.
“Anh nhìn lại mình đi, Hồ Tân Lỗi, sao anh có thể tưởng tôi vẫn để anh trong lòng?”
“Anh có điểm nào hơn được Phó Thịnh Uyên? Ngoại hình không bằng, chiều cao không bằng, dáng vóc không bằng, tiền lại càng không. Quan trọng nhất — anh không sạch sẽ, lúc nào cũng dính dáng mập mờ với phụ nữ khác. Còn Phó Thịnh Uyên thì không, cả đời này anh ấy chỉ có một người phụ nữ… là tôi.”
Hồ Tân Lỗi ở bất cứ phương diện nào cũng không bằng Phó Thịnh Uyên, vậy mà còn dám nói nhiều lời như thế — thật khiến tôi vừa buồn cười vừa khinh bỉ.
Sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi, ánh mắt cũng u ám hẳn.
Tôi nhìn sang Chu Tâm Nghiên đang làm bộ yếu đuối trong lòng anh ta, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng:
“Tôi suýt quên mất, Hồ Tân Lỗi, anh chắc còn chưa biết nhỉ? Cô ta căn bản không phải tiểu thư nhà quyền quý gì đâu, mà là loại làm nghề buôn phấn bán hương. Vì mấy món đồ xa xỉ, mới giả làm tiểu thư tài phiệt, không biết đã ăn của người bị lừa bao nhiêu rồi đấy.”
Tôi cười nhạt nhìn sang Chu Tâm Nghiên.
Ánh mắt cô ta lập tức lộ rõ sự hoảng loạn, cơ thể cũng khẽ cứng lại. Cái nhìn mà cô ta dành cho tôi chứa đầy căm hận.
Cô ta vội vàng quay sang Hồ Tân Lỗi giải thích:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Không phải vậy! Anh đừng nghe cô ta nói bậy!”
Hồ Tân Lỗi nhìn thẳng vào tôi, lạnh giọng:
“Nói chuyện phải có chứng cứ, đừng hòng vu khống Tâm Nghiên!”
Bề ngoài thì anh ta tỏ vẻ không tin, nhưng tôi nhận ra rõ ràng trong lòng anh ta đã bắt đầu d.a.o động.
Tôi thản nhiên lấy điện thoại ra, mở mấy bức ảnh kia:
“Tự anh xem đi.”
Ánh mắt Hồ Tân Lỗi lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng.
Chu Tâm Nghiên cũng liếc sang, vừa nhìn thấy đã biến sắc. Đó đều là những tấm ảnh cô ta bị “kim chủ” chụp lén, và rõ ràng cô ta không biết chúng đã bị lọt ra ngoài.
Cô ta xấu hổ hóa giận, nghiến răng nghiến lợi lao về phía tôi:
“Chu Mộ Ngưng! Tôi phải g.i.ế.c cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dáng vẻ giơ nanh múa vuốt ấy chẳng khác nào một con hề mất bình tĩnh.
Cô ta vừa lao tới trước mặt, tôi liền chụp lấy cánh tay định đánh xuống, phản tay tát thẳng một cái:
“Chính cô làm ra chuyện dơ bẩn thì đừng sợ người ta biết!”
Cả hội trường bỗng im bặt.
Khách khứa xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Chu Tâm Nghiên bị tát đến ngây người, ôm lấy nửa bên mặt đỏ ửng mà không biết phải làm gì.
Đúng lúc ấy, Phó Thịnh Uyên nghe thấy động tĩnh liền bước tới.
Anh không hỏi nguyên nhân, chỉ đứng chắn bên tôi, thẳng thắn bảo vệ:
“Các người dám ra tay với vị hôn thê của tôi ngay trong lễ đính hôn của tôi? Bảo vệ đâu! Đuổi họ ra ngoài!”
Ngay lập tức, mấy bảo vệ tiến lên, “mời” hai kẻ đó rời khỏi.
Bị dẫn đi, cả hai vẫn còn lải nhải chửi rủa, trông Chu Tâm Nghiên vô cùng chật vật, còn Hồ Tân Lỗi thì vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.
Phó Thịnh Uyên ôm tôi vào lòng, khẽ nói:
“Xin lỗi, anh tới muộn.”
Trái tim tôi khẽ ấm lên, bình yên tựa vào vai anh, cảm nhận thứ cảm giác an toàn chưa từng có.
Ngày hôm sau đi làm, tôi thấy Chu Tâm Nghiên xuất hiện với gương mặt sưng phù như cái đầu heo, bầm tím khắp nơi. Dù đeo khẩu trang che chắn, nhưng vẫn dễ dàng nhìn ra.
Tôi đoán chắc là Hồ Tân Lỗi biết được sự thật nên đã ra tay “dạy dỗ” cô ta một trận.
Trông cô ta tiều tụy hẳn, hành xử cũng bớt phô trương hơn nhiều.
“Chu Tâm Nghiên, mặt cô làm sao thế?” – một đồng nghiệp thích nịnh nọt cất tiếng hỏi.
Cô ta luống cuống đáp:
“Không cẩn thận bị ngã thôi.”
Ánh mắt cô ta lướt qua tôi, rồi vội vàng thu lại, gần như chạy trốn vào phòng làm việc và hạn chế ra ngoài hết mức có thể.
Cô ta không dám động vào tôi nữa — vì tôi nắm giữ bí mật của cô ta, và cô ta sợ tôi tung hết lên cho cả công ty biết, danh tiếng cô ta sẽ tan tành.
Nhờ thế, tôi cũng có được mấy ngày yên bình hiếm hoi.
…
Nhưng tôi không ngờ, cô ta lại dám đánh chủ ý sang Phó Thịnh Uyên.
Chiều tan ca, như thường lệ, anh tới đón tôi.
Lúc ấy, mặt cô ta đã lành hẳn.
Chưa kịp để tôi bước lên xe, Chu Tâm Nghiên đã nhanh chân chui vào.
Tôi còn đang thắc mắc, thì cánh cửa xe bị bật mở, một chân dài đá mạnh ra ngoài, theo đó là cảnh Chu Tâm Nghiên bị đá văng xuống đất, lảo đảo ngã sõng soài.
Cô ta hoảng hốt nhìn người trong xe, rồi vừa lùi vừa bò, ánh mắt run rẩy dán chặt vào Phó Thịnh Uyên.
Anh chậm rãi bước xuống, cúi đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ, giọng lạnh lùng:
“Đừng đem cái thủ đoạn rẻ tiền đó đặt lên người tôi. Cô… không xứng!”