Giả Mạo Con Gái Chủ Tịch Và Cái Kết

Chương 9



“Hừ! Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đến, để vạch trần bộ mặt giả tạo của cô!” – Chu Tâm Nghiên nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào cô ta:

“Nói thật, tôi còn phải cảm ơn cô đấy. Nhờ cô ôm chặt ‘bảo bối rác rưởi’ Hồ Tân Lỗi, tôi mới có cơ hội ở bên Phó Thịnh Uyên.”

Trong mắt Chu Tâm Nghiên, từng tia m.á.u đỏ hằn lên rõ rệt. Cô ta giận đến mức nắm chặt tay, mặt mày u ám:

“Cô nói ai là rác rưởi? Chính cô mới là đồ rác rưởi!”

Chu Tâm Nghiên vốn là kẻ “quen tay” đóng giả tiểu thư quyền quý, chỉ để tiếp cận thêm nhiều người giàu, mong câu được một “cá lớn” để đổi đời.

Nhưng trong mắt tôi, Hồ Tân Lỗi chẳng phải “cá lớn” gì cả — chỉ là một phú nhị đại nhà có vài chục triệu tệ, chẳng đáng để nhắc tới.

Tôi nhếch môi châm chọc:

“À quên, nhắc cô một câu, Hồ Tân Lỗi chỉ là một công tử bình thường, gia sản cùng lắm thì có vài chục triệu tệ thôi. So với nhà họ Phó — tiền nhiều đến mức đếm không xuể — thì e là ngay cả tư cách xách giày cũng không có!”

Tiếng cười của tôi càng lúc càng rõ.

Chu Tâm Nghiên tức điên, đứng bật dậy:

“Chu Mộ Ngưng!”

Cô ta giơ tay định tát tôi, nhưng tôi lập tức phản đòn — một cái tát vang dội giáng xuống trước.

“Chát!” — âm thanh vang lên dứt khoát, trên mặt Chu Tâm Nghiên lập tức hiện rõ dấu bàn tay đỏ ửng.

Tôi lạnh giọng:

“Muốn động vào tôi? Cô còn chưa đủ tư cách.”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi, sải bước dứt khoát, để lại cô ta đứng sững, ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng tôi.

Từ hôm đó, Chu Tâm Nghiên không còn dám nhồi hết việc cho tôi nữa, cũng chẳng dám cầm đầu bắt nạt tôi. Nhưng cô ta vẫn không chủ động bắt chuyện, giống như cố ý giữ khoảng cách.

Đến ngày diễn ra tiệc đính hôn, Chu Tâm Nghiên xuất hiện trong hội trường với một bộ váy dạ hội màu xám nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ tựa như một tiểu thư khuê các thực thụ.

Chỉ là… ánh mắt tôi bất giác dừng lại ở bộ váy ấy. Nó quen thuộc đến lạ — hình như chính là bộ tôi từng mặc khi dự sự kiện của trường từ rất lâu trước đây.

Trong giới có một quy tắc ngầm: đồ cao cấp được đặt thiết kế riêng (haute couture). Ấy vậy mà hôm nay, cô ta lại diện bộ đồ từng thuộc về tôi.

Tôi hơi nhíu mày. Cô ta lấy được nó bằng cách nào?

Chưa kịp nghĩ tiếp, tôi đã thấy Chu Tâm Nghiên khoác tay một người đàn ông. Tôi đảo mắt một vòng — hay thật, tôi gửi cho cô ta thiệp mời, thế mà cô ta lại dẫn Hồ Tân Lỗi đến để “khích” tôi.

Cũng tốt, để hắn tận mắt thấy bản thân mình tệ đến mức nào.

Trên sân khấu tiệc đính hôn, tôi khoác tay Phó Thịnh Uyên. Anh mặc vest xanh nhạt, còn tôi chọn chiếc váy dạ hội đồng màu, vừa khéo tạo thành một cặp hoàn hảo.

Làn váy dài ôm lấy dáng người, tôn lên khí chất kiêu kỳ của tôi. Vương miện khẽ nghiêng trên mái tóc, khiến tôi như một nữ hoàng cao cao tại thượng. Chỉ cần bước ra, tôi đã trở thành tâm điểm, áp đảo tất cả.

Trên sân khấu, tôi dễ dàng bắt gặp ánh mắt đầy ác ý của Chu Tâm Nghiên và Hồ Tân Lỗi.

Càng thấy họ ghen tức, tôi lại càng hả hê — vì đây là tầm với mà họ cả đời cũng không chạm tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi nghi thức kết thúc, tôi và Phó Thịnh Uyên tách nhau ra để tiếp khách hai bên gia đình.

Tôi vừa định đi tìm ba thì đã bị đôi “song kiếm hợp bích” kia chặn đường.

Cả hai bước tới với vẻ khoe khoang lố bịch, ánh mắt nhìn tôi toàn là khinh thường và chế nhạo.

Chu Tâm Nghiên bĩu môi, giọng châm chọc:

“Chu Mộ Ngưng, cô cũng hay thật đấy! Không ngờ lại thật sự đính hôn được với tổng giám đốc Phó.”

“Nghe nói cô mới chia tay Hồ Tân Lỗi chưa bao lâu nhỉ? Vậy mà quay sang tìm được người khác ngay, tốc độ này cũng nhanh quá đó!”

“Cơ mà tôi hơi tò mò nha… cô quen tổng giám đốc Phó bằng cách nào vậy? Đừng nói là leo lên giường người ta nhé?”

Nói xong, cô ta phá lên cười mỉa.

Tôi đưa mắt nhìn từ đầu đến chân, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt toàn là chế giễu:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Chu Tâm Nghiên, khả năng đoán bậy của cô đúng là không tệ. Chỉ tiếc là đoán sai rồi. Tôi đâu có ngu như cô — thích leo giường để đổi đời.”

Sắc mặt Chu Tâm Nghiên lập tức sầm xuống, đôi mày cau lại, ánh mắt hằn lên sự ghen ghét.

Cô ta vốn chẳng “ngây thơ” như bề ngoài, trò gì cũng chơi qua.

Còn Hồ Tân Lỗi thì… khỏi nói, cả hai đúng là trời sinh một cặp hoàn hảo.

Hồ Tân Lỗi nhếch mép cười khinh, ánh mắt lướt qua tôi với vẻ bóng bẩy, nhờn nhợt đến mức khiến tôi thấy ghê tởm.

Hắn lên giọng:

“Cô nói cho cẩn thận nhé, thế nào là leo lên giường đổi đời? Mộ Nghiên nhà tôi và tôi là hai bên tình nguyện, tự nguyện yêu nhau!”

“Không giống cô, cả hơn một năm yêu nhau mà chạm nhẹ cũng không cho.”

“Thời đại nào rồi mà còn giả vờ thuần khiết? Thật khiến người ta phát ngấy!”

Tôi bật cười thành tiếng.

Bảo vệ bản thân, giữ gìn tự trọng… hóa ra lại thành cái tội?

“Hồ Tân Lỗi, anh là kẻ chuyên phối giống à? Gặp ai cũng phải ngủ mới chịu được sao? Người ta không cho ngủ thì thành lỗi của họ chắc? Não anh hoạt động kiểu gì vậy?”

Nhìn bộ dạng hắn, tôi chỉ thấy nực cười.

Trước đây tôi đúng là mù mắt mới coi trọng một kẻ rác rưởi thế này.

Mặt Hồ Tân Lỗi lập tức sa sầm, lửa giận bùng lên trong mắt. Hắn nghiến răng:

“Chu Mộ Ngưng, đừng tưởng cô sạch sẽ gì. Mới chia tay tôi nửa tháng đã đính hôn rồi — xem ra cô mới là người cắm sừng tôi trước. Trò của cô còn bẩn hơn tôi tưởng đấy!”

“Chỉ với cái thân phận tầm thường như cô, nhà họ Phó cũng thèm để mắt tới à?”

Tôi thật sự không hiểu Hồ Tân Lỗi lấy tư cách gì mà đứng đây phán xét tôi.

Anh ta sớm đã không còn là bạn trai tôi nữa, nhiều nhất cũng chỉ là “bạn trai cũ” — hơn nữa bên cạnh còn đang ôm ấp bạn gái mới — vậy mà vẫn sang đây nói năng ba phải.