Giả Mạo Con Gái Chủ Tịch Và Cái Kết

Chương 4



Rõ ràng Chu Tâm Nghiên đối xử với tôi bất công.

Với người khác, cô ta luôn vui vẻ, hòa nhã, không bao giờ giao quá nhiều việc; còn với tôi thì ngược lại.

Chẳng lẽ vì tôi không đi ăn cùng hôm trước?

Nghĩ kỹ lại, tôi chỉ thấy có thể là vì lý do này.

Nhưng… không tham gia tiệc nhóm thì sai ở chỗ nào? Chẳng lẽ cả thời gian riêng của tôi cũng phải hy sinh?

Chu Tâm Nghiên hôm nay tâm trạng rất tốt, có lẽ vì chuyện dự án.

Cô ta tươi cười bước ra từ văn phòng, đứng trước mọi người, vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý.

“Mọi người chú ý nhé! Tối nay tôi quyết định tổ chức tiệc mừng công ở khách sạn 5 sao thuộc tập đoàn Chu thị. Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ, nhất định mọi người phải tới nhé!”

Cô ta mím đôi môi đỏ, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ.

Cả nhóm đồng loạt hưởng ứng, cứ như đây là chuyện hiếm lắm mới gặp.

Chu Tâm Nghiên đúng là rất thích đóng vai “con gái chủ tịch” — ngay cả địa điểm ăn uống cũng phải chọn khách sạn thuộc sở hữu của Chu thị.

“Chu Mộ Ngưng, lần này cô tới chứ?” – nói xong, cô ta còn gõ nhẹ lên bàn tôi, như cố tình nhắc nhở.

Tôi gật đầu:

“Được!”

“Vậy cậu nhớ chia tiền nhé!” – Chu Tâm Nghiên cười cười, cố ý nhắc tôi chuyện tiền bạc.

Tôi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn cô ta. Nhưng chưa kịp hỏi thì cô ta đã quay người bỏ đi.

Ý gì đây? Cô ta nói cô ta mời, mà lại bắt tôi chia tiền?

Cô ta bị gì vậy?

Dự án thì cô ta chiếm, thành quả tốt đẹp cũng bị cô ta đoạt mất, giờ đến chuyện trả tiền lại muốn tôi gánh cùng?

Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng gặp ai trơ trẽn đến mức này!

Tại khách sạn 5 sao thuộc tập đoàn Chu thị, cả tổ 9 đều có mặt đông đủ.

Vừa bước vào, lập tức vang lên đủ loại tiếng trầm trồ:

“Tâm Nghiên, cậu giỏi thật, đặt được phòng riêng lớn thế này luôn!”

“Cái ghế sofa này… trời ơi, là da thật à? Sờ đã tay quá!”

“Nhìn menu kìa, đồ ăn đắt khủng khiếp! Tôi nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ được ăn ở khách sạn 5 sao!”

“…”

Mọi người trông chẳng khác gì lần đầu được bước chân vào nơi sang trọng. Tôi không nhịn được mà lườm khẽ.

Chưa từng thấy ngoài đời thì ít ra trên phim cũng thấy chứ!

Hơn nữa, căn phòng này tuy rộng rãi, nhưng không phải loại cao cấp nhất hay xa hoa nhất ở đây. Có vẻ như Chu Tâm Nghiên cũng không giàu có như mọi người tưởng.

Khóe môi cô ta gần như kéo đến tận mang tai, rõ ràng rất hưởng thụ cảm giác được tung hô:

“Các cậu cứ gọi món thoải mái nhé, mình ra ngoài đón một người.”

Cô ta giao quyền gọi món cho cả nhóm rồi một mình bước ra ngoài.

Rõ ràng mọi người đã đến đông đủ, vậy cô ta còn định đón ai?

Tôi chẳng hiểu, cũng không bận tâm.

Chuyện gọi món tôi không tham gia — đồ trong khách sạn này tôi ăn quen rồi.

Lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn từ Lưu trợ lý:

【Tiểu thư, tất cả thông tin hiện tôi tìm được về Chu Tâm Nghiên đã gửi hết cho cô, mời cô xem qua.】

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ngay sau đó là một loạt tập tin gửi đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi dán mắt vào màn hình, lông mày nhíu chặt, sắc mặt trầm xuống.

Hóa ra, đây không phải lần đầu cô ta giở trò!

Khoan… đây là gì thế này?!

Trên màn hình bất ngờ hiện ra mấy tấm ảnh, khiến tôi phải sững người.

Khóe môi tôi cong lên thành một nụ cười mỉa.

Có vẻ như… tôi vừa nắm được một bí mật không hề đơn giản của Chu Tâm Nghiên.

Sau khi đồng nghiệp gọi món xong, Chu Tâm Nghiên cuối cùng cũng quay lại.

Cô ta cười tươi rói, trên khuôn mặt xinh đẹp còn ửng hồng, tay thì nắm chặt một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.

Người đàn ông tóc tai gọn gàng, vừa thấy mọi người đã mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều.

“Ồ? Tổ trưởng Chu, đây là ai vậy?” – có đồng nghiệp trêu.

“Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới? Có bạn trai bao giờ vậy?”

“Lại còn đẹp trai thế này! Ghen tị quá đi mất!”

“…”

Mọi người xôn xao khen ngợi, ai cũng cười vui vẻ… chỉ trừ tôi.

Bởi người đàn ông mà cô ta đang nắm tay — chính là bạn trai của tôi.

Ngay trước khi tan làm, tôi còn nói với anh ta hôm nay có buổi liên hoan của tổ. Anh ta bảo đang tăng ca… hóa ra là tăng ca cùng “tiểu tam” à?!

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, sắc mặt tối sầm lại.

Chu Tâm Nghiên cười ngượng ngùng, giới thiệu với mọi người:

“Đây là bạn trai tôi, Hồ Tân Lỗi.”

Tôi khựng lại — thì ra bọn họ thật sự đang hẹn hò.

“Chào mọi người!” – Hồ Tân Lỗi mỉm cười vẫy tay, trông vô cùng thân thiện.

Tôi và Hồ Tân Lỗi quen nhau từ thời đại học. Tôi luôn sống kín tiếng, là một “mọt sách” nổi tiếng của trường, vừa học giỏi vừa có ngoại hình, tuy không đến mức là hoa khôi toàn trường, nhưng ít ra cũng là “hoa khôi của khoa”.

Hồi còn học đại học, Hồ Tân Lỗi theo đuổi tôi rầm rộ đến mức cả trường đều biết.

Anh ta là một “công tử con nhà giàu” chính hiệu, còn tôi khi ấy lại luôn sống kín tiếng, không để lộ gia cảnh, ai nhìn vào cũng nghĩ tôi chỉ là một cô gái bình thường.

Ban đầu, tôi cho rằng anh ta chỉ là một kẻ trăng hoa, bị cuốn hút bởi ngoại hình của tôi.

Không ngờ, anh ta kiên trì theo đuổi suốt ba năm trời, đến tận năm cuối đại học tôi mới đồng ý.

Anh ta từng đối xử rất tốt với tôi: sáng nào cũng mang bữa sáng đến, những ngày tôi mệt mỏi vì nguyệt sự, anh ta sẽ chuẩn bị sẵn nước đường đỏ.

Ấy vậy mà… chính người đàn ông ấy lại phản bội tôi, và người thứ ba kia… lại là đồng nghiệp cùng phòng, kẻ đang chiếm lấy thân phận của tôi.

Tôi sững sờ nhìn anh ta, trong lòng dâng lên nỗi chua xót không sao diễn tả.

Cổ họng như bị nghẹn lại, tôi muốn hỏi “Tại sao?”, nhưng lại không thể thốt ra được tiếng nào.

Đồng nghiệp thấy hai người vẫn nắm tay mãi chưa buông, bắt đầu trêu ghẹo:

“Đúng là ngọt ngào thật, tay chẳng nỡ rời!”

“Ôi chao, trai tài gái sắc thế này!”

“Nhìn qua thôi cũng thấy là cặp trời sinh rồi!”

“…”

Họ nịnh nọt không ngừng, nào là “trăm năm hạnh phúc”, chỉ thiếu mỗi câu “sớm sinh quý tử” nữa thôi.

Từng câu “chúc phúc” ấy như những nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim tôi.

Hồ Tân Lỗi đưa mắt nhìn quanh, như muốn làm quen với mọi người.