Khi ánh mắt anh ta lướt tới chỗ tôi đang ngồi ở góc phòng, tôi rõ ràng thấy cơ thể anh ta cứng đờ, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại.
Anh ta chắc chắn không ngờ tôi lại có mặt ở đây.
Tôi siết chặt nắm tay, mặt tối sầm, m.á.u nóng dồn lên tận óc.
Không hiểu tôi đã nghĩ gì mà lại từng chọn loại đàn ông cặn bã như vậy.
Lửa giận bùng lên. Tôi – đường đường là tiểu thư nhà họ Chu – lại bị một gã tồi phản bội? Không đời nào nuốt trôi cục tức này!
Tôi bật dậy, sải bước về phía trước.
Bốp! Một cái tát vang dội, khiến cả phòng lặng ngắt.
“Đồ khốn! Anh dám bắt cá hai tay! Bảo sao dạo này chẳng thèm trả lời tin nhắn của tôi… Hóa ra là bận đi tìm tiểu tam!”
Nói xong, tôi trừng đôi mắt đỏ ngầu, khóa chặt ánh nhìn vào Chu Tâm Nghiên.
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía tôi.
Chu Tâm Nghiên trợn tròn mắt, không tin nổi cảnh tượng trước mặt.
Cô ta bị tôi làm cho sững sờ, rồi lập tức tức tối trừng mắt lại:
“Chu Mộ Ngưng! Cô làm gì vậy! Tiểu tam cái gì chứ! Ý cô là sao? Dựa vào đâu mà đánh bạn trai tôi?!”
Cô ta trông như đau lòng lắm, vội vàng nâng khuôn mặt đang in rõ dấu tay của Hồ Tân Lỗi, giọng đầy thương xót:
“Thế nào rồi, bảo bối? Có đau không?”
Một tiếng “bảo bối” của cô ta thôi cũng đủ khiến tôi thấy ghê tởm.
Hồ Tân Lỗi lắc đầu, l.i.ế.m nhẹ khóe môi, rồi trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đầy hằn học:
“Cô là ai? Cô bị điên à? Ế lâu quá không ai thèm, nên gặp ai cũng nhận là bạn trai mình hả?”
Tôi không tin nổi những lời này lại thốt ra từ miệng anh ta.
Không thèm thừa nhận thì thôi, lại còn quay sang sỉ nhục tôi?
Trái tim tôi đau nhói như bị ai bóp nghẹt.
Tôi nhíu mày, bật cười lạnh:
“Hồ Tân Lỗi, thì ra anh là loại người này. Ngay từ đầu… tôi đã nhìn nhầm anh rồi!”
Tôi nghiến răng, trong lòng dâng lên nỗi căm hận tột cùng.
“Chu Mộ Ngưng, chắc cô nhầm rồi! Hồ Tân Lỗi dù sao cũng là con nhà giàu, còn cô? Cô nghĩ mình đủ tư cách yêu anh ấy à?” – một đồng nghiệp lên tiếng mỉa mai.
“Đúng đấy! Cũng chẳng biết tự soi lại bản thân, tôi thấy cô chỉ ghen tị vì Tâm Nghiên sống tốt hơn mình thôi. Bình thường Tâm Nghiên mời mọi người uống cà phê, ai cũng vui vẻ, chỉ có cô lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ!”
“Chu Mộ Ngưng, cô thèm đàn ông đến phát điên rồi à? Đến cả người của Tâm Nghiên mà cũng dám giành, cô muốn c.h.ế.t à?!”
“…”
Đồng nghiệp không ai tin lời tôi, ai cũng nghĩ tôi đang vô cớ gây chuyện.
Tôi rút điện thoại, mở ra những bức ảnh tình cảm của chúng tôi, giơ lên cho mọi người xem:
“Đây là bằng chứng chúng tôi từng ở bên nhau! Tôi không hề nói bừa, mở to mắt chó của các người ra mà nhìn cho rõ!”
Xem xong, cả nhóm im lặng hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồ Tân Lỗi không ngờ tôi sẽ đưa ảnh ra làm chứng cứ. Sắc mặt anh ta lập tức sa sầm, tức tối quát:
“Cô rốt cuộc muốn thế nào? Cô làm loạn như vậy thấy vui lắm à?”
Anh ta đầy vẻ khó chịu, đến nhìn tôi một cái cũng chẳng buồn nhìn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chu Tâm Nghiên khoác c.h.ặ.t t.a.y Hồ Tân Lỗi, không chịu buông, như thể đang tuyên bố chủ quyền:
“Chu Mộ Ngưng, cho dù trước đây Hồ Tân Lỗi từng ở bên cô thì đã sao?
Bây giờ, bạn gái của anh ấy là tôi. Nếu cô vẫn còn tình ý với anh ấy, thì đừng trách tôi trở mặt!”
Cô ta trừng tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Tôi cười lạnh, khinh miệt nhìn lại:
“Chu Tâm Nghiên, đừng vội đắc ý. Chúng tôi còn chưa chia tay đâu!”
Sắc mặt cô ta lập tức sầm xuống, bàn tay bấu vào cánh tay Hồ Tân Lỗi siết chặt hơn.
Hồ Tân Lỗi cau mày, ánh mắt đầy chán ghét, nhìn tôi từ trên xuống dưới:
“Vậy bây giờ kết thúc rồi. Từ giờ, tôi là bạn trai của Chu Tâm Nghiên, giữa tôi và cô không còn bất cứ quan hệ gì nữa!”
Anh ta nghiêm giọng, công khai tuyên bố trước mặt tất cả mọi người.
Khoảnh khắc ấy, anh ta đã giẫm nát tình cảm tôi dành cho anh suốt bấy lâu dưới chân mình.
Hơn một năm bên nhau, từng khoảnh khắc gắn bó… đối với anh ta, chẳng có chút ý nghĩa nào sao?
Tôi siết chặt nắm tay, vành mắt đỏ hoe. Đó là mối tình đầu của tôi, là người tôi thật lòng yêu thương. Vậy mà anh ta lại thẳng thừng chối bỏ, chỉ vì một người đàn bà khác, phũ phàng quẳng tôi sang một bên — ngay trước mặt đồng nghiệp.
Tôi đứng đó, như thể vừa bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, cứng ngắc, tủi nhục.
Tôi khó khăn lắm mới ép ra được mấy chữ qua kẽ răng:
“Tại… sao?”
Giọng tôi khàn đặc, cổ họng khô rát. Tôi cố nuốt ngược những giọt nước mắt, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Hồ Tân Lỗi nhếch môi cười khinh bỉ:
“Chu Mộ Ngưng, cô đúng là buồn cười. Hết yêu thì là hết yêu, còn hỏi tôi tại sao à? Vốn định để cho cô chút thể diện, nhưng đã hỏi thì tôi nói thẳng luôn cho cô biết.”
“Cô nhìn lại cái bộ dạng nghèo hèn của mình đi. Nếu hồi đại học không phải vì cô là học bá, tôi thấy cô có tương lai, thì cô nghĩ tôi sẽ theo đuổi à? Tôi đường đường là một công tử nhà giàu, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có? Chỉ là tôi muốn chơi đùa chút thôi, ai ngờ cô lại tưởng thật.”
“Tôi nói cho cô biết, Chu Mộ Ngưng, cô hoàn toàn không xứng với tôi!”
Những lời cay độc ấy như mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim, từng chữ như muốn nghiền nát tôi.
Toàn thân tôi bỗng chốc mất hết sức lực, đứng không vững, chao đảo.
Hóa ra… tất cả sự tốt đẹp mà anh ta từng dành cho tôi đều là giả.
“Vậy… anh chọn cô ta?” – tôi nghẹn giọng hỏi lại.
“Chứ còn gì nữa?” – anh ta đáp đầy khinh thường, rồi quay sang nhìn Chu Tâm Nghiên bằng ánh mắt âu yếm:
“Tâm Nghiên hiểu chuyện hơn cô, gia thế cũng tốt hơn cô, còn biết cách làm tôi vui. Chúng tôi mới thật sự là môn đăng hộ đối!”
Thật là mỉa mai.
Bỏ rơi tôi – một “tiểu thư” thật sự – để chọn một kẻ đóng giả.