Nghe vậy, Chu Tâm Nghiên càng thêm đắc ý:
“Chu Mộ Ngưng, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi. Đừng hỏi nữa. Giờ tôi và Hồ Tân Lỗi rất hạnh phúc. Biết điều thì tránh xa chúng tôi ra.”
Tôi bật cười khẩy, nỗi đau trong mắt dần tan biến:
“Hồ Tân Lỗi, anh thật sự coi Chu Tâm Nghiên là báu vật sao? Anh chưa bao giờ cho người đi điều tra lý lịch của cô ta à?”
“Cô ta chỉ là loại giả vờ làm người giàu, cố tình giăng bẫy mấy tên công tử ngu ngốc như anh thôi, vậy mà anh cũng mắc câu!”
Tôi thật sự không tìm được từ nào đủ để diễn tả độ ngu xuẩn của Hồ Tân Lỗi lúc này.
Chu Tâm Nghiên sững người, trong mắt thoáng qua một tia bàng hoàng.
Cô ta chắc chắn không ngờ tôi lại biết chuyện này.
Cô ta lập tức mở miệng chối:
“Cô đang nói nhăng nói cuội gì vậy! Không có được Hồ Tân Lỗi thì cô bắt đầu bịa đặt, vu khống tôi à? Cô tin không, chỉ cần tôi nói một câu, cô sẽ mất việc ngay lập tức!”
Cô ta trừng tôi đầy phẫn nộ, rõ ràng đã bắt đầu hoảng, nhưng vẫn cố bám lấy vai diễn “tiểu thư nhà họ Chu” để áp chế tôi.
Nhưng tôi không hề mắc bẫy — bởi tiểu thư thật sự chính là tôi.
Quyền quyết định ai ở ai đi là ở ba tôi, chứ không phải ở một kẻ mạo danh như cô ta.
“Chu Mộ Ngưng, cô không thể tùy tiện sỉ nhục người khác như thế!” – đồng nghiệp bắt đầu bênh vực Chu Tâm Nghiên.
“Đúng rồi! Ăn thì có thể ăn bừa, nhưng lời không được nói bừa!”
Tôi đảo mắt một vòng:
“Tin hay không, tùy!”
Chu Tâm Nghiên là một kẻ lừa đảo, mà nhìn trí tuệ của đám người này… bị cô ta dắt mũi cũng là đáng đời.
Tôi tức giận bỏ ra ngoài.
Bữa tiệc mừng công này, cuối cùng lại biến thành bữa tiệc công khai chia tay của tôi.
“Khoan đã! Tiền cô chưa trả!” – tôi vừa bước tới cửa, Chu Tâm Nghiên đã gọi giật lại.
Tôi khẽ cười.
Trong hồ sơ, Chu Tâm Nghiên chỉ là một người bình thường, không hề có gia thế gì.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chừng ấy thời gian sống trong vỏ bọc “giàu sang”, e là thẻ tín dụng của cô ta đã sớm cạn kiệt.
Thế nên mới nảy ra ý định bắt tôi chia tiền.
Nhưng sao tôi lại để cô ta toại nguyện được?
“Tiền gì? Tôi có ăn gì đâu mà trả?” – tôi cười lạnh, quay lưng bỏ đi một cách dứt khoát.
Sau lưng tôi chỉ còn tiếng giày gõ mạnh xuống sàn của Chu Tâm Nghiên vì tức giận.
Những kẻ đó… trong mắt tôi giờ phút này đều chỉ là những con hề.
Tôi bước lên xe của tài xế nhà mình, nhìn qua cửa kính ra con phố ồn ào trên đường về.
Lúc này, lòng tôi lại bình thản đến lạ.
Nghĩ lại quãng thời gian từng bên nhau với Hồ Tân Lỗi, cùng những gì anh ta làm hôm nay, tôi nhận ra… có lẽ mình cũng chẳng còn yêu nữa.
Suy cho cùng, anh ta chưa từng thật lòng với tôi dù chỉ một chút.
Tất cả những cảm xúc đau đớn dần bị nhấn chìm, chỉ còn lại sự im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi khẽ cười tự giễu — may mà trước giờ tôi luôn giấu kín thân phận.
Ngay cả khi yêu Hồ Tân Lỗi hơn một năm, tôi cũng chưa từng tiết lộ mình là ai.
May mắn thay, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.
May mắn thay, tôi đã sớm nhìn rõ bản chất của gã đàn ông tồi.
Tôi, Chu Mộ Ngưng, là tiểu thư của tập đoàn Chu thị. Chỉ cần tôi muốn, chẳng thiếu đàn ông tốt để chọn.
Anh ta nói tôi không xứng? Thực tế, là anh ta không xứng với tôi.
Hồ Tân Lỗi chẳng qua chỉ là một “công tử” nhà giàu có vài chục triệu, vốn dĩ đã chẳng đủ tầm.
Còn gia sản nhà tôi, giá trị hàng nghìn tỷ, thậm chí còn hơn thế.
Tôi chợt nhớ lại mấy ngày trước, ba từng đề cập đến chuyện để tôi kết hôn với nhà họ Phó.
Khi đó, vì vẫn đang trong mối quan hệ với Hồ Tân Lỗi, tôi đã từ chối.
Nhà họ Phó còn giàu hơn cả nhà tôi, nền tảng vững chắc hơn nhiều.
Lấy người nhà họ Phó, rõ ràng tốt hơn nhiều so với một gã đàn ông phản bội.
Nghe nói, người thừa kế nhà họ Phó là một người lạnh lùng, chưa từng cho phép phụ nữ đến gần.
Có vô số lời đồn đoán rằng anh ta lãnh cảm.
Nhưng so với một kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo, suốt ngày lừa dối tôi, thì một người chẳng mảy may quan tâm, mỗi người sống một đời riêng… có khi lại tốt hơn.
Ít nhất, tôi vẫn giữ được cuộc sống và lòng tự trọng của mình.
Về đến nhà, ba tôi đang ngồi trong phòng khách uống trà, đeo tai nghe, nói chuyện bằng tiếng Anh qua màn hình laptop — chắc là đang bàn dự án.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, định chờ ba xong việc rồi mới nói chuyện.
Không ngờ, khi tôi còn đang ngẩn ngơ, bàn tay ấm áp của ba đã đặt lên vai tôi.
Ông nhìn tôi đầy quan tâm, giọng dịu dàng hỏi:
“Mộ Ngưng, trông con không ổn lắm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ba không nhìn vào màn hình nữa, toàn bộ sự chú ý đều dồn về phía tôi.
“Ba, con nghĩ thông rồi. Con đồng ý chuyện liên hôn với nhà họ Phó.” – tôi nói dứt khoát, ánh mắt kiên định.
Ba hơi khựng lại, rồi ngay sau đó bật cười sảng khoái:
“Tốt! Con gái của ba cuối cùng cũng trưởng thành rồi, biết đâu mới là điều phù hợp với mình!”
“Được, được lắm. Ngày mai ba sẽ hẹn cậu ấm nhà họ Phó ra, để hai đứa gặp mặt một lần.”
Mắt ba tôi hơi ươn ướt, không hỏi thêm gì, như thể đã sớm biết chuyện, cũng không cố chọc vào sự yếu đuối trong lòng tôi.
Tôi khẽ kéo khóe môi, mỉm cười gật đầu.
Ngày hôm sau, hai bên gia đình hẹn gặp ở một quán cà phê sang trọng.
Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, ngồi ở góc gần cửa sổ. Từ cử chỉ, dáng ngồi cho đến khí chất, anh ta đều toát lên vẻ tao nhã, lịch thiệp.
Khuôn mặt tuấn tú của anh khiến người ta chỉ nhìn một lần đã khó lòng quên được.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi kinh ngạc trợn to mắt.
“Phó Thịnh Uyên?” – tôi bật thốt lên cái tên ấy.
Người đàn ông trước mặt không hề xa lạ — anh chính là lớp trưởng thời cấp ba của tôi.