Tôi nhớ rất rõ, khi đó tôi học ở một trường phổ thông bình thường chứ không phải trường quý tộc. Sao bây giờ anh lại là thiếu gia nhà họ Phó?
Anh khẽ nâng tay, mỉm cười vẫy chào tôi. Sau cặp kính gọng vàng, đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên nét bình thản:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Lâu rồi không gặp, Chu Mộ Ngưng.”
Vốn dĩ tôi đang hơi căng thẳng, nhưng khi nhận ra là người quen, tôi liền thả lỏng hơn nhiều.
Ngồi xuống, gọi một ly cà phê, tôi cười trêu:
“Lớp trưởng, tôi nhớ anh vốn chẳng mấy khi gần gũi với phụ nữ. Sao bỗng nhiên lại chịu đi liên hôn thế này?”
Với thực lực của nhà họ Phó, anh hoàn toàn có thể chọn một người môn đăng hộ đối hơn. Vậy tại sao lại là tôi?
Trong lòng tôi có chút thắc mắc, nhưng không hỏi.
Phó Thịnh Uyên chỉ thở dài bất lực:
“Cũng tại ba tôi thôi. Thấy tôi đủ tuổi kết hôn mà chẳng có ý định yêu đương, ông liền sắp xếp hôn sự. Ông đưa cho tôi danh sách các tiểu thư nhà giàu trong vùng… tôi chẳng hứng thú với ai cả, nên mới chọn cô.”
Nghe cứ như cảnh hoàng đế lật thẻ bài chọn phi, nhưng quá trình “được chọn” này lại chẳng khiến tôi cảm thấy hứng khởi gì.
Phó Thịnh Uyên vẫn như trước — lạnh nhạt, không có chút màu sắc tình cảm nào.
Thời cấp ba, anh chính là “ác mộng” của tôi: học sinh giỏi nhất lớp, luôn khiến tôi — vốn là học bá giữ vị trí đầu bảng — chẳng có cơ hội vượt lên.
Chỉ cần tôi có ý định lơ là học hành, anh sẽ ngay lập tức “đè” tôi trở lại bàn học, bắt tôi tiếp tục cắm cúi đọc sách.
Nghĩ lại, việc tôi đỗ vào một trường đại học hàng đầu cũng phải cảm ơn sự thúc ép của anh.
“Lâu rồi không gặp. Nhìn anh bây giờ, có vẻ sống rất tốt.” – tôi quan sát Phó Thịnh Uyên.
Anh chững chạc hơn trước, mang nét đàn ông trầm tĩnh, lạnh lùng, cả người toát lên sự nghiêm nghị khiến người khác không dám khinh nhờn.
Tôi tạm thời chưa có ý định gì với anh, nhưng gương mặt này đúng là khiến người ta thấy dễ chịu.
Hơn nữa, anh là người quen cũ, lấy anh cũng chẳng phải chuyện gì tệ.
“Giờ tôi đã là tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị rồi. Từ hồi đại học đã bắt đầu quản lý công việc của công ty.” – Phó Thịnh Uyên nói một cách thản nhiên.
Tôi ngẩn người nhìn anh, trong lòng thật sự khâm phục.
Quả không hổ là “lớp trưởng” năm xưa, tuổi còn trẻ mà đã có thể nắm quyền điều hành công ty.
Khác hẳn với tôi, hiện vẫn đang trong giai đoạn học hỏi, loay hoay ở vị trí thấp nhất, thành tích chẳng có gì nổi bật.
Nhưng vẫn còn một điều tôi tò mò:
“Phó Thịnh Uyên, sao anh lại chọn liên hôn với tôi?”
Tôi không cho rằng mình là người xuất sắc nhất trong số các tiểu thư nhà giàu.
Trong ký ức của tôi, Phó Thịnh Uyên luôn là một lớp trưởng nghiêm khắc, lạnh lùng, công tư phân minh, chẳng ham muốn gì.
Dù có bao nhiêu cô gái theo đuổi, anh cũng chưa từng liếc mắt. Tôi thậm chí từng nghĩ, có lẽ anh sẽ độc thân cả đời.
“Dĩ nhiên là vì thích em rồi. Không thích thì cưới làm gì?” – ngón tay anh khẽ miết thành tách cà phê, giọng nhẹ bẫng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi khựng lại, nhìn anh không tin nổi.
Lời anh như khiến đầu tôi trống rỗng một thoáng. Khi định thần lại, tôi bật cười:
“Không ngờ anh cũng biết đùa. Thôi đừng nói bậy. Hồi cấp ba chúng ta toàn cạnh tranh với nhau, lấy đâu ra mà thích chứ!”
Tôi coi câu “tỏ tình” ấy chỉ như một trò đùa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, môi tôi đã bị anh mạnh mẽ chặn lại.
Tôi trừng to mắt, nhưng vẫn cảm nhận rõ sự dịu dàng trong nụ hôn ấy.
Anh dùng hành động để chứng minh rằng, lời mình vừa nói là thật.
Tôi hoàn toàn sững sờ. Thì ra Phó Thịnh Uyên đã có ý với tôi từ lâu… sao tôi lại không nhận ra?
Cuối cùng, tôi mơ hồ mà xác nhận mối quan hệ liên hôn với anh.
Sáng thứ Hai đi làm, tôi quyết định sẽ không tiếp tục giữ thái độ khiêm tốn nữa.
Mở tủ quần áo, tôi chọn bộ đồ hàng hiệu, khoác lên vai chiếc túi phiên bản giới hạn.
Khi tôi xuất hiện ở công ty, cả khí chất lẫn phong thái đều khác hẳn — sang trọng, đẳng cấp, toàn thân toát lên hơi thở của tiền bạc.
“Chu Mộ Ngưng, cậu làm sao thế? Trúng số à? Sao lại diện đồ hiệu thế kia?” – có đồng nghiệp vừa nhìn thấy đã buông lời mỉa mai.
“Ơ, nếu cậu không nói tôi còn chưa nhận ra. Tưởng đồng nghiệp mới vào, hóa ra là Chu Mộ Ngưng. Thế này là tìm được đại gia bao nuôi à?”
“Bao nuôi cái gì mà bao nuôi? Tuần trước cô ta còn gây ầm ĩ vì chuyện Hồ Tân Lỗi, giờ ai thèm quan tâm đến cô ta nữa?”
“Cái túi này… sao tôi chưa từng thấy? Nhìn logo quen đấy, nhưng hình như hãng chẳng có mẫu này đâu. Chu Mộ Ngưng, chẳng lẽ cô dùng hàng giả?”
Tiếng cười chế giễu lập tức vang lên khắp nơi.
“Bảo sao! Tôi nhìn mấy món đồ cao cấp này trên người cô ta chẳng thấy khí chất gì, hóa ra là hàng giả!”
Tôi ngồi ở bàn làm việc, nghe hết những lời mỉa mai, khóe môi khẽ nhếch, đáp lại đầy châm biếm:
“Tôi khuyên mấy người chụp ảnh lên mạng mà tra thử. Cái túi tôi đang đeo là mẫu phiên bản giới hạn chưa từng công bố, trị giá hàng chục triệu. Các người không biết thì đừng nói bừa.”
Họ nhìn nhau, vẫn tỏ vẻ không tin.
Cho đến khi có một đồng nghiệp thật sự tra trên mạng, lập tức thốt lên:
“Ôi trời! Thật này! Tám chục triệu! Một cái túi thôi mà tám chục triệu!”
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã khác hẳn.
Trong văn phòng, Chu Tâm Nghiên trừng mắt chứng kiến cảnh này, ghen tỵ đến mức giậm chân liên hồi.
Tổng giá trị đồ cô ta mặc trên người chưa đến một trăm triệu, còn tôi — chỉ một chiếc túi thôi đã đủ nghiền nát toàn bộ của cô ta.
Ai là tiểu thư thật, nhìn một lần là biết ngay.
Cả ngày hôm đó, chẳng ai dám nói xấu tôi thêm câu nào.
Dù không ai công khai nhận tôi là con gái chủ tịch, nhưng rõ ràng họ đã coi tôi là người có thế lực, nếu không sao có thể sở hữu món đồ xa xỉ như vậy.