Giả Mạo Con Gái Chủ Tịch Và Cái Kết

Chương 8



Tan làm, Phó Thịnh Uyên đến đón tôi.

Chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn của anh dừng ngay trước cổng công ty, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Tôi đường hoàng bước lên xe giữa bao ánh nhìn.

Mà tôi không hề biết, có một đôi mắt đang đầy căm tức dõi theo.

Chu Tâm Nghiên nhìn thấy tôi lên xe liền rút điện thoại chụp ảnh, khinh bỉ buông lời:

“Tưởng gì, hóa ra cũng chỉ là bám được đại gia thôi!”

Phó Thịnh Uyên hôm nay tới đón tôi để bàn chuyện tiệc đính hôn với gia đình anh.

Dù sao, khó khăn lắm anh mới “vừa mắt” một cô gái, nhà họ Phó sốt sắng vô cùng, sợ tôi đổi ý, chỉ mong sớm cưới xong cho chắc.

Còn tôi thì thấy hơi sớm — chỉ cần đính hôn là được.

Nhà họ Phó cũng đồng ý, và tiệc đính hôn sẽ không kéo dài thời gian.

Họ đã chọn được ngày, chỉ còn nửa tháng nữa là tổ chức.

Tôi thật sự bị tốc độ làm việc của nhà họ Phó làm cho choáng váng.

Họ thậm chí còn đưa cho tôi một xấp thiệp mời, nói tôi muốn mời ai thì mời — đồng nghiệp hay bạn bè đều được, càng đông càng vui.

Tôi vẫn đi làm như thường lệ, toàn thân khoác lên người đồ hiệu xa xỉ.

Có người bắt đầu chủ động chào hỏi tôi.

Nhưng vừa đi ngang qua, tôi đã nghe thấy tiếng xì xào phía sau:

“Nghe gì chưa, con nhỏ Chu Mộ Ngưng này bám được đại gia đấy. Chỉ riêng mua cho cô ta cái túi đã tám chục triệu rồi!”

“Thật không vậy? Tôi còn tưởng là cô ta tự mua, ai ngờ là tiểu tam được bao nuôi!”

“Bảo sao tự nhiên đổi phong cách, cả người nhìn sang hẳn ra. Thì ra là được người ta ‘đóng gói’ lại!”

Tiếng cười khúc khích sau lưng khiến tôi dừng bước.

Tôi quay người lại, tiến thẳng đến đứng trước mặt họ.

Nụ cười trên môi họ lập tức tắt ngúm.

Tôi nhìn thẳng vào mắt từng người, bình tĩnh hỏi:

“Nói tôi gì cơ?”

Mấy người nhìn nhau, bị bắt quả tang nên rõ ràng lúng túng.

“Thì nói cô bám được đại gia, sao? Không cho chúng tôi nói sự thật à?” – người vừa lên tiếng là tôi nhận ra ngay, một trong những tay sai thân tín của Chu Tâm Nghiên. Bình thường bám lấy cô ta, dĩ nhiên chẳng ưa gì tôi.

Tôi khẽ mỉm cười:

“Không có cấm cô nói đâu. Chỉ là… tiện đưa thiệp mời dự tiệc đính hôn thôi.”

Tôi lấy từ túi xách ra mấy tấm thiệp, đưa vào tay họ.

Họ vừa nhận, vừa cúi nhìn xuống, lập tức trố mắt kinh hãi:

“Cái… cái gì? Là… là Phó Thịnh Uyên!”

Ánh mắt họ đầy hoảng hốt khi nhìn lại tôi.

Không cần phải nói ra chuyện tôi là tiểu thư nhà họ Chu, chỉ riêng cái tên “Phó Thịnh Uyên” thôi đã đủ khiến họ c.h.ế.t lặng.

“Chu… à không, Phó phu nhân, chuyện vừa rồi…cô đừng để ý nhé. Cô rộng lượng bỏ qua cho bọn tôi, đừng trách bọn tôi nhé!” – có kẻ lập tức cuống quýt xin lỗi.

“Đúng, đúng vậy, Phó phu nhân, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói xấu cô nữa.” – họ liên tục cam đoan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi vốn chẳng bận tâm mấy câu họ nói, chỉ tò mò muốn biết ai là kẻ đã tung tin đồn.

Khóe môi tôi khẽ cong lên đầy ẩn ý:

“Vậy… các người có thể nói cho tôi biết, ai là người bịa chuyện không?”

Mấy người kia run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi, như thể tôi có thể “ăn tươi nuốt sống” họ vậy.

Không bao lâu sau, họ đã đẩy “tay sai” thân tín của Chu Tâm Nghiên ra:

“Là cô ta!”

Cô gái đứng trước mặt tôi, không dám ngẩng đầu nhìn, hoảng hốt xua tay lia lịa.

Ai mà chẳng biết nhà họ Phó là một trong những gia tộc quyền thế nhất cả nước — chỉ cần họ muốn, cả đời này cô ta cũng không ngóc đầu lên nổi.

Cô ta run lẩy bẩy, giọng cũng run theo:

“Phó phu nhân… không phải tôi, là Chu Tâm Nghiên nói như vậy… tôi chẳng biết gì hết. Hơn nữa… cô ta còn chụp ảnh cô lúc tan làm lên xe sang nữa.”

Cô ta mở điện thoại, trên màn hình là bức ảnh tôi bước lên chiếc xe sang của Phó Thịnh Uyên.

Tôi bật cười khẽ.

Chu Tâm Nghiên, cô giả làm tiểu thư thôi thì cũng được, nhưng lại thích buôn chuyện, bịa đặt, rêu rao khắp nơi sao?

Tôi thẳng tiến đến văn phòng của Chu Tâm Nghiên.

Đúng lúc cô ta đang ngồi ngắm bộ móng mới làm.

Ngẩng đầu lên thấy tôi, cô ta nhìn với ánh mắt khinh thường:

“Vào mà không gõ cửa à? Cô chẳng biết phép tắc gì cả?”

Ánh mắt đầy khó chịu, cô ta lườm tôi.

Tôi mỉm cười, không hề tức giận, đặt tấm thiệp mời lên bàn cô ta, khoanh tay đứng đó, nhìn xuống với thái độ kiêu ngạo:

“Tôi đến đưa thiệp mời đính hôn. Mong cô tới dự.”

Cô ta khựng lại, trừng mắt nhìn tôi:

“Đính hôn? Cô nói gì vậy? Hồ Tân Lỗi sẽ không cưới cô đâu!”

Trong mắt cô ta lộ rõ tia đỏ ngầu — chẳng lẽ sợ tôi cướp mất Hồ Tân Lỗi đến vậy sao?

Tôi cười khẩy:

“Yên tâm, không phải anh ta. Tôi còn lâu mới thèm loại rác rưởi đó.”

Sắc mặt Chu Tâm Nghiên tối sầm, nghiến răng rồi mở thiệp ra.

Khi thấy rõ cái tên trên đó — Phó Thịnh Uyên — cô ta bật cười thành tiếng:

“Chu Mộ Ngưng, cô đang đùa tôi sao? Cô và Phó Thịnh Uyên đính hôn? Cô quen được anh ấy chắc? Cô biết anh ấy trông thế nào không? Cô thật nghĩ mình là nhân vật tầm cỡ chắc? Tìm đại một gã đàn ông rồi giả vờ là tổng giám đốc nhà họ Phó à? Cô làm tôi cười c.h.ế.t mất!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong mắt cô ta, tôi chẳng khác gì một kẻ nhà quê nghèo khó, không thể nào quen được nhân vật giàu có.

Việc tôi quen Hồ Tân Lỗi là vì… chúng tôi từng học chung đại học.

Vậy nên, cô ta khẳng định thiệp mời là đồ giả.

Tôi giữ vẻ bình thản:

“Chu Tâm Nghiên, đừng nghĩ mọi chuyện hiển nhiên như thế. Tôi đã dám đưa thiệp mời cho cô, thì chắc chắn là thật. Đến lúc đó, đừng vắng mặt… kẻo tôi lại cho là cô sợ, mất mặt lắm đấy.”

Khóe môi tôi cong lên đầy tự tin, nụ cười không giấu nổi vẻ đắc ý.

Sắc mặt Chu Tâm Nghiên trở nên khó coi, bàn tay cầm thiệp mời siết chặt.

Cô ta cứ tưởng bám được một công tử nhà giàu là có tất cả. Nhưng đời này, người giàu hơn Hồ Tân Lỗi không thiếu, và tôi… chưa bao giờ là kẻ “bám chết” trên một cành cây. Tôi tỉnh táo hơn bất cứ ai.