Bùi Uyển Tâm không chút đề phòng, cúi đầu uống cạn.
Chỉ một lát sau, thân thể ả mềm nhũn, vô lực ngã xuống.
Bùi Hành đỡ ả lên giường tân hôn, khẽ vỗ tay vài cái, rồi thấp giọng nói về phía cửa:
“Vào đi.”
Cánh cửa bị đẩy ra, một gã mã phu trên người bốc lên mùi hôi thối lập tức bước vào, trên mặt lộ rõ nụ cười dâm đãng, nhào thẳng về phía Bùi Uyển Tâm đang nằm trên giường.
Còn Bùi Hành, hắn chỉ đứng yên một chỗ, mặt không chút cảm xúc, lặng lẽ nhìn tất cả diễn ra trước mắt.
Ta ẩn mình trong bóng tối, lạnh lùng quan sát hết thảy. Sau đó, ta lặng lẽ thay bộ hoa phục của Bùi Uyển Tâm, rồi theo mật đạo quay về gian phòng của Trưởng Công Chúa, hoàn thành màn “đánh tráo long phượng”này.
Kiếp này, ta muốn bọn chúng tự mình nếm trải nỗi đau do chính tay mình gieo xuống, m.á.u trả bằng máu, một phân một hào cũng không thể sai lệch!
04
Ta ngồi ngay ngắn trước gương đồng, chăm chú nhìn gương mặt trong gương, dung mạo như hoa phù dung, giống hệt Bùi Uyển Tâm.
Ta khẽ nâng tay, vuốt nhẹ cây trâm phượng hoàng bằng vàng ròng cài bên tóc mai.
Đêm nay qua đi, thân phận của ta chính là Trưởng Công Chúa tôn quý nhất Đại Quốc.
Ta thầm tính toán thời gian, nghĩ rằng nếu An Vương – kẻ đối đầu với Thái Tử – còn không mang người đến phá vụ bê bối này, thì tin tức ta mạo hiểm truyền đi cho hắn sẽ uổng phí.
May mắn thay, An Vương không làm ta thất vọng.
Hắn dẫn theo người ngựa, lấy cớ phát hiện trộm đột nhập Đông Cung khi tuần tra ban đêm, ngang nhiên xông vào lục soát.
Nếu Bùi Hành có mặt, với thân phận Thái Tử của hắn, dù có gan trời An Vương cũng không dám động đến tân phòng.
Đáng tiếc, lúc đó Bùi Hành đang ở thư phòng, say khướt trước bức họa của Bùi Uyển Tâm, còn hạ lệnh cấm bất kỳ ai quấy rầy, hoàn toàn không hay biết sóng gió bên ngoài.
Mà đêm nay qua đi, một Thái Tử đã định trước sẽ thất thế, chẳng còn gì đáng sợ.
Khi Bùi Húc mang người phá cửa xông vào, Bùi Uyển Tâm và gã mã phu vẫn đang quấn quýt dưới lớp chăn gấm, hoàn toàn không biết trời đất là gì.
Mã phu bị đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ, còn Thái Tử phi bị tống giam với tội danh làm ô uế hoàng tộc, chờ xử lý.
Đến khi Bùi Hành lảo đảo bước ra từ thư phòng trong cơn say, chờ đợi hắn chính là thánh chỉ đầy giận dữ của Hoàng thượng — lệnh cho An Vương áp giải Thái Tử đến trước ngự tiền.
Tại Thái Cực điện, Hoàng thượng giận đến mức gân xanh nổi đầy thái dương, giơ tay chộp lấy nghiên chặn giấy trên án thư, hung hăng ném thẳng vào kẻ đang quỳ dưới đất.
“Nghịch tử! Ngươi lại dám làm ra chuyện làm nhục hoàng gia đến thế sao?!”
Ta đứng bên cạnh Hoàng thượng, kịp thời dâng lên một chén trà sâm ấm, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Hoàng huynh chớ giận, long thể quan trọng hơn.”
Ánh mắt Hoàng thượng chuyển sang ta, cơn giận cũng dịu đi đôi chút, thay vào đó là một tia ôn hòa.
Ông ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thở dài một tiếng:
“Trong hoàng cung này, chỉ có Uyển nhi là hiểu lòng trẫm nhất.”
Cùng lúc đó, lời cung khai do mã phu viết trước khi c.h.ế.t bị ném mạnh xuống trước mặt Bùi Hành.
Tóm lại, Thái Tử bất lực, không thể hành phòng, nên bao năm qua Đông Cung không có một phi tần nào.
Nay hắn cưới một cô gái mồ côi không nơi nương tựa làm Thái Tử phi, chẳng qua chỉ để che mắt thế nhân.
Hắn sai mã phu thay mình viên phòng với Thái Tử phi, rõ ràng có ý mượn giống, làm rối loạn huyết thống hoàng gia.
Bùi Hành dập đầu thật mạnh, trán đập xuống nền gạch vàng đến tóe máu.
“Chắc chắn có kẻ hãm hại! Nhi thần bị oan!”
Ta lặng lẽ nhìn Bùi Húc đang đứng phía dưới, hai ánh mắt giao nhau, tâm ý đều hiểu rõ.
Lời cung khai đúng là giả mạo, Bùi Hành quả thực bị oan, mà kẻ đã dựng nên màn oan khuất này – chính là ta và Bùi Húc – lại là những người hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Chúng ta nắm chắc hắn không dám nói ra vì sao Đông Cung bao năm nay không có phi tần, cũng không dám tiết lộ vì sao ngay đêm tân hôn hắn lại sai người vấy bẩn Thái Tử phi của mình.
Nếu Hoàng thượng nghĩ hắn bất lực, không thể sinh con, cùng lắm chỉ bị phế truất.
Nhưng nếu để Hoàng thượng biết hắn lại ôm mộng với người muội muội mà ông ta sủng ái nhất, chính là thứ mẫu của mình, thì một chén rượu độc lập tức sẽ đưa hắn xuống hoàng tuyền.
Một đạo thánh chỉ ban xuống, Hoàng thượng phế bỏ danh vị Thái Tử của Bùi Hành, giáng thành Bình vương.
Tất cả quyền lực trong tay hắn bị tước đoạt, trong khi Bùi Húc – vốn là hoàng tử bị gạt sang một bên – lại dần được Hoàng thượng trọng dụng, chiều hướng triều chính cũng thay đổi theo, các đại thần đều bắt đầu đoán già đoán non rằng Hoàng thượng có ý lập An Vương làm Thái Tử.
Rất nhanh sau đó, Bùi Hành không thể ngồi yên.
Theo tin tức từ mật thám của Bùi Húc, gần đây hắn liên tục triệu thái y, ngày ngày uống tráng dương hoàn, thậm chí một đêm còn thị tẩm đến bảy cung nữ.
Ý đồ của hắn không thể rõ ràng hơn—chỉ cần một trong số các cung nữ có thai, lời đồn hắn bất lực sẽ tự sụp đổ, đến lúc đó hắn có thể dựa vào đó để lấy lại lòng tin của Hoàng thượng, giành lại ngôi Thái Tử.
Một cơn chế giễu lạnh lẽo trào dâng trong lòng ta.
Bùi Hành luôn miệng nói tình thâm tựa biển với Bùi Uyển Tâm, vì nàng ta mà giữ mình như ngọc, thậm chí còn để mã phu thay mình viên phòng để chứng minh lòng chung thủy với nàng ta.
Nhưng đến khi lợi ích cốt lõi bị đe dọa, cái gọi là thâm tình và chung trinh lập tức trở thành trò cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟