Có điều, hắn sẽ chẳng thể toại nguyện đâu.
Những ngày qua, trong mọi bữa ăn của hắn, ta đã sai người lặng lẽ trộn vào một ít Tỏa Dương Tán.
Loại thuốc này không màu không vị, bạc châm cũng không thể phát hiện độc tính, nhưng nam nhân uống liên tục nửa tháng, sẽ vĩnh viễn mất đi năng lực kia.
Chứ đừng nói tới có con nối dõi, cả đời này hắn cũng đừng mong “canh tác”nữa.
Lời đồn luôn có nguy cơ bị phá vỡ, mà cách tốt nhất chính là biến nó thành sự thật.
Giờ đây, hắn không những thực sự bất lực, mà hành vi uống tráng dương hoàn, một đêm thị tẩm bảy nữ nhân của hắn cũng đã bị kẻ có tâm truyền vào tai Hoàng thượng.
Hoàng thượng vốn đã thất vọng đến cực điểm, nay lại nghe nói hắn buông thả phóng túng, càng thêm tin chắc rằng hắn là kẻ có tâm lý méo mó, từ đó hoàn toàn vứt bỏ hắn không chút do dự.
05
Bùi Uyển Tâm tỉnh lại trong địa lao, vừa nhìn thấy ta liền như thể gặp quỷ.
Đôi mắt nàng ta trợn trừng, cảm xúc trong mắt dần chuyển từ mơ hồ sang kinh hãi, rồi phẫn nộ và căm hận.
Nàng ta loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất, trong mắt bùng lên lửa giận điên cuồng, bất chấp tất cả lao về phía ta, giọng sắc nhọn đầy ai oán:
“Tống Trì Huỳnh, ngươi là tiện nhân! Rõ ràng kẻ đáng bị làm nhục phải là ngươi, kẻ cuối cùng bị hủy dung, bị m.ổ b.ụ.n.g vứt cho chó hoang ăn cũng phải là ngươi! Đây là báo ứng mà loại tiện dân mơ tưởng trèo cao vào hoàng thất như ngươi đáng phải nhận! Vậy mà ngươi còn dám trả thù lên người bản công chúa, trên đời sao lại có kẻ độc ác vô sỉ như ngươi!”
Ta hơi nhướng mày, trong lòng thoáng kinh ngạc, không ngờ Bùi Uyển Tâm cũng trọng sinh.
Vốn còn định giữ nàng ta lại để hành hạ thêm mấy ngày, xem ra phải lập tức kết liễu thôi.
Bùi Uyển Tâm từ nhỏ đã được nuông chiều trong nhung lụa, lúc này lại yếu ớt không chịu nổi, làm sao là đối thủ của ta—người quanh năm leo núi hái thuốc, rèn luyện được sức lực mạnh mẽ.
Dễ dàng chế trụ nàng ta, ta cầm lấy tấm gỗ chuyên dùng để vả miệng, liên tiếp tát mười mấy cái thật mạnh, cho đến khi hai chiếc răng cửa của nàng ta rơi ra mới dừng tay.
Ta túm nàng ta quật xuống đất, dùng đôi giày thêu chỉ vàng đính trân châu Đông Châu giẫm lên khuôn mặt đầy m.á.u bẩn của nàng ta.
“Đúng vậy, ta không chỉ độc ác mà còn tham lam, thì sao? Ta không chỉ muốn ngươi và Bùi Hành phải lấy m.á.u trả máu, mà ngay cả vị trí Trưởng Công Chúa của ngươi, ta cũng vui vẻ nhận lấy.
Trưởng Công Chúa, bị một tiện dân như ngươi nói mà giẫm dưới chân, cảm giác không dễ chịu chút nào nhỉ?”
Bùi Uyển Tâm liều mạng giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi rủa xả:
“Đợi đến khi Thái Tử và hoàng huynh phát hiện ngươi chỉ là kẻ giả mạo, bọn họ nhất định sẽ đến cứu ta!
Lần trước vẫn để ngươi c.h.ế.t quá nhẹ nhàng, lần này ta nhất định sai người tống ngươi đến kỹ viện hạ cấp nhất ở Hồ địa, để ngươi bị ngàn người cưỡi, vạn người đè!
Nghe nói nơi đó chỉ cần có đủ bạc, ngay cả lợn chó bò dê cũng có thể bò lên giường của ngươi, ta muốn xem xem, tiện nhân như ngươi có thể chịu được đến khi nào!”
Ta cười lạnh một tiếng, rút d.a.o găm ra, dùng chuôi d.a.o khẽ vỗ nhẹ lên má nàng ta:
“Nơi đó nghe cũng không tệ lắm, hay là để ta tiễn ngươi đến thử một lần?”
Trong ánh mắt kinh hoàng tột độ của nàng ta, ta chậm rãi rút d.a.o găm ra, cười rạng rỡ:
“Yên tâm, ta đâu có bỉ ổi như ngươi.”
Lưỡi d.a.o trong tay lóe lên tia sáng lạnh lẽo, kèm theo tiếng thét xé gan xé ruột của nàng ta, ta nhanh chóng rạch lên hai bên má nàng ta hai vết thương sâu hoắm.
Nhìn hai vết “X” đối xứng trên mặt nàng ta, ta hài lòng gật đầu, nhân lúc nàng ta há miệng gào thét, ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một bình độc dược Khiên Cơ, không chút do dự đổ toàn bộ vào miệng nàng ta.
“Đáng tiếc thật, không chỉ hoàng huynh của ngươi không nhận ra Trưởng Công Chúa đã bị thay thế từ lâu, mà ngay cả Bùi Hành, kẻ ngươi đặt trong tim, vì tiền đồ của mình cũng đang bận sủng hạnh thị nữ để gieo giống đấy.”
“Nhưng ngươi yên tâm, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ tiễn hắn xuống dưới bầu bạn với ngươi, trên đường Hoàng Tuyền, ngươi sẽ không cô đơn đâu.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Bùi Uyển Tâm giãy giụa trong đau đớn suốt vài canh giờ mới tắt thở, ta tận mắt nhìn nàng ta trút hơi thở cuối cùng, rồi sai người mang xác nàng ta ném vào bãi tha ma cho chó hoang ăn.
06
“Trưởng Công Chúa, An vương cầu kiến.”
Khi thị nữ bẩm báo, ta đang cầm bút kẻ chân mày trước chiếc gương hoa thị chế tác từ vàng ròng.
Bùi Húc tùy ý cầm lấy viên dạ minh châu lớn đặt trên án, lật qua lật lại trong tay, giọng nhàn nhạt, mang theo vài phần cảnh báo.
“Ngươi chớ để vinh hoa phú quý của hoàng gia làm mờ mắt, quên mất kế hoạch của chúng ta.”
Ta trở tay ném thỏi mực ốc vào trong hòm trang điểm.
“Yên tâm, ngươi cũng biết rõ, mối hận của ta với hoàng thất chẳng hề thua kém ngươi.”
Năm đó, nhà ngoại của Bùi Húc từng hiển hách một thời, nhưng vì công cao chấn chủ, bị Hoàng thượng gán cho tội danh mưu phản.
Con rối vu cổ nguyền rủa Hoàng thượng được tìm thấy trong cung của Thục phi nương nương—mẫu phi của Bùi Húc—trở thành bằng chứng then chốt.
Mà con rối này chính là do Bùi Hành, khi còn nhỏ, lợi dụng lúc Thục phi sơ ý để hắn vào cung chơi mà lén đặt vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]