Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi một tiếng hét chói tai của phụ nữ, kèm theo đó là tiếng khóc lóc thảm thiết và tiếng đập cửa điên cuồng.
Nghe quen lắm… Tôi cố nhớ lại thì nhận ra đó là giọng của người phụ nữ muốn chiếm giường tôi hôm khai giảng - mẹ của Tống Tưởng.
Tiếng đập cửa rầm rầm không ngừng truyền vào màng nhĩ, như thể cả ký túc xá cũng đang rung lắc.
Tôi chợt nghĩ mà sợ, may mà tối qua Chu Tín Tín đã cẩn thận khoá trái cửa, vì tôi còn nghe thấy tiếng chìa khoá tra vào ổ nhưng không mở được, sau đó là một tràng chửi rủa ầm ĩ.
Lữ Minh Đình sợ đến nỗi co rúm trong góc giường, ôm chặt chăn vừa khóc vừa run rẩy bấm số gọi cho giáo viên chủ nhiệm.
Người ngoài cửa bắt đầu mất kiên nhẫn, từ đập cửa chuyển sang đạp cửa thùm thụp, không ngừng gào thét bắt chúng tôi mở cửa.
May mà cô chủ nhiệm đến nhanh, dẫn theo bảo vệ và cô quản lý ký túc xá. Một lúc lâu sau, mọi thứ mới yên ắng trở lại. Cô chủ nhiệm gõ nhẹ cửa phòng, dịu giọng an ủi:
"Ổn rồi, không sao nữa."
Nhưng chưa đầy năm phút sau, dưới sân lại vang lên tiếng kêu oan. Chúng tôi ra ban công nhìn xuống thì thấy Tống Tưởng và mẹ cô ta đang ngồi bệt dưới đất, không ngừng gào lên:
"Trường mấy người vô duyên vô cớ đuổi con gái tôi! Các người khinh thường người nghèo! Chúng tôi bị oan!"
Cô chủ nhiệm cố gắng giải thích nhưng hai mẹ con họ chẳng buồn nghe, chỉ một lòng làm lớn chuyện.
Người vây xem ngày càng đông, tôi và Chu Tín Tín cũng chạy xuống.
Vừa thấy chúng tôi, Tống Tưởng nổi điên lao đến, tay quơ quào loạn xạ, miệng không ngừng la hét:
"Tất cả là tại tụi mày! Tại tụi mày hết!"
Cô chủ nhiệm lập tức chắn trước mặt chúng tôi, lấy băng ghi hình trong túi ra, nghiêm túc nói với mẹ con họ:
"Tống Tưởng gian lận trong kỳ thi, nhà trường chỉ theo đúng quy định mà buộc em ấy thôi học. Đây là bằng chứng, không có chuyện vô cớ đuổi học."
Mẹ Tống Tưởng đang nằm ăn vạ dưới đất bỗng bật dậy, giật lấy cuộn băng rồi ném xuống đất rồi giẫm nát, điên cuồng gào lên:
"Tôi không cần biết! Không có bằng chứng! Các người không được đuổi con tôi!"
Đám sinh viên xung quanh bắt đầu nhận ra Tống Tưởng chính là người từng tự biên tự diễn màn yêu đương với anh trai tôi, có người khuyên cô chủ nhiệm báo cảnh sát.
Bảo vệ nhân lúc mẹ con Tống Tưởng không chú ý vội xông lên khống chế bọn họ. Cô chủ nhiệm cầm điện thoại, bấm 113 nhưng do dự vài giây rồi lại cất đi.
Nhưng không ai ngờ, cảnh sát thật sự xuất hiện.
Chưa kịp để đám đông tản ra, mấy viên cảnh sát mặc đồng phục đã bước tới đeo còng vào tay Tống Tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ Tống Tưởng đứng cạnh đó bàng hoàng nhìn con gái bị đưa lên xe cảnh sát, sau đó bật khóc lao tới đ.ấ.m vào người cảnh sát, hét đòi họ thả người. Kết quả, bị khép vào tội chống đối người thi hành công vụ, bị bắt chung một lượt.
Từ hôm đó, không ngừng có tin đồn về Tống Tưởng. Có người nói là bạn học báo cảnh sát, có người bảo chính Tống Tưởng tự kiện nhà trường vì vô cớ đuổi học cô ta. Nhưng không ai có chứng cứ xác thực.
Mãi đến một ngày, một bức ảnh khoả thân của Tống Tưởng, chụp cùng căn cước công dân của cô ta, lan truyền với tốc độ chóng mặt trong diễn đàn của trường.
Trường học lập tức vào cuộc ngăn không để bức ảnh tiếp tục truyền đi, nhưng không ngăn được sinh viên âm thầm thảo luận.
Có người phân tích đây là kiểu vay thế chấp bằng ảnh khoả thân. Thêm vào đó, trường cũng đăng bài cảnh báo: "Sinh viên nên có kế hoạch quản lý tài chính hợp lý, đừng để tiền che mờ mắt mà đi sai đường."
Việc Tống Tưởng chụp ảnh k.h.o.ả t.h.â.n để vay nặng lãi gần như được chứng thực.
Sau khi kết thúc ngày thi cuối cùng, cảnh sát gọi ba đứa chúng tôi đến đồn để lấy lời khai.
Lúc ngồi chờ, tôi thấy mẹ Tống Tưởng với mái tóc bù xù, gương mặt hốc hác bước ra từ phòng thẩm vấn. Vừa trông thấy chúng tôi, bà ta đã lao tới, miệng lẩm bẩm:
"Tất cả là tại chúng mày không cho con tao vay tiền! Nếu có tiền, nó đâu có thành ra thế này!"
Nhưng nhanh chóng bị cảnh sát giữ chặt, kéo ra ngoài.
Người thẩm vấn tôi là một chị cảnh sát xinh đẹp, dịu dàng. Chị đưa cho tôi ly nước rồi hỏi bình thường lúc Tống Tưởng ở ký túc xá có hành vi gì bất thường không? Đặc biệt là về mặt chi tiêu.
Tôi lắc đầu:
"Không có. Chỉ là cô ta thường xuyên vay tiền một bạn cùng phòng, nhưng bọn em quen rồi."
Chị cảnh sát gật đầu, tiếp tục hỏi:
"Dạo gần đây, em ấy có mua thứ gì đắt tiền không?"
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu.
"Thế em có biết thiết bị gian lận thi cử ở trường mình giá bao nhiêu không?"
Ngay từ khi nhập học, tôi đã nghe nói về thiết bị gian lận chuyên dành cho những kỳ thi ‘tử thần’ của đại học H. Nhưng tôi chưa từng tìm hiểu kỹ, đành thành thật trả lời:
"Em không rõ."
Chị cảnh sát hơi thất vọng nhưng vẫn lịch sự tiễn tôi ra cửa, dặn dò tôi ra về cẩn thận.
Không lâu sau, Chu Tín Tín và Lữ Minh Đình cũng ra ngoài. Câu hỏi của cảnh sát đều giống nhau.
Chu Tín Tín nói trước đây từng có người chào hàng thiết bị gian lận đó với cậu ấy, nhưng mà giá rất đắt, tận 30 ngàn tệ.