Giấc Mộng Lọ Lem Của Bạn Cùng Phòng

Chương 3



Cô quản lý ký túc xá dẫn theo thợ khoá đến mở cửa.

Lúc cửa được mở, Tống Tưởng đang cầm một quyển sách, lẩm bẩm đọc, thấy một đám người đứng ngoài cửa lại làm bộ kinh ngạc, rồi lập tức giận dữ nói:

"Sao các cậu có thể dẫn đàn ông về ký túc như vậy được?"

Quả là một cú phản đòn mượt như Sunsilk.

Tròng mắt của Chu Tín Tín đứng cạnh tôi sắp trợn đến bay lên trời luôn rồi.

Cô quản lý đứng ngoài cửa cầm danh sách sinh viên ghi chép gì đó, rồi chậm rãi lên tiếng:

"Tống Tưởng đúng không? Cố ý nhốt bạn cùng phòng ở ngoài. Em nói xem, tôi nên báo cáo là bắt nạt bạn học…”

Sau đó bà đảo mắt một vòng nhìn đám sinh viên  đang bu quanh hóng chuyện rồi nói tiếp:

"...Hay gây rối trật tự ký túc xá?"

Giọng bà ấy không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người ở đây nghe rõ mồn một.

Tống Tưởng lập tức lao ra khỏi phòng, cuống quýt giải thích:

"Cô ơi, em không cố ý! Mới nãy em đang đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng gõ cửa!"

Cô ta siết chặt vạt áo, khoé mắt ngân ngấn nước như thể mình mới là nạn nhân bị nhốt ngoài cửa.

"Ủa, không nghe thấy mà lại biết có người gõ cửa à?"

"Chuẩn không cần chỉnh."

"Tôi đeo tai nghe chống ồn mà còn nghe gõ cửa to đến nỗi chạy ra đây luôn nè."

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao, Tống Tưởng tay chân cứng đờ, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, trông vô cùng đặc sắc.

Tôi thì chẳng còn hứng xem tiếp màn diễn này nữa, liền đi thẳng vào phòng. Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Tống Tưởng đang dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn tôi.

Tôi thật sự không hiểu oán hận của cô ta từ đâu mà ra, mà tôi cũng chẳng quan tâm.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Mỗi trường đều có một trang confession riêng, và sở thích lớn nhất của Tống Tưởng chính là lên đó chia sẻ về cuộc sống của mình.

Ví dụ như chụp một tấm hình trong thư viện, giả vờ chăm chỉ học hành rồi đăng lên với caption:

"Hôm nay cũng cố gắng học tập! Cố lên nhé! Muốn tìm một người để lập đôi bạn cùng tiến, không ẩn danh, cảm ơn Ad ạ!"

Mấy ngày sau vụ nhốt chúng tôi ngoài cửa, cô ta bất ngờ đăng một bài khác:

"Bạn cùng phòng dẫn đàn ông về ký túc xá. Sợ quá à! Phải làm sao bây giờ đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kèm theo đó là một tấm selfie trông vừa đáng thương vừa hoang mang.

Bình luận bên dưới đều đang chỉ trích những người bạn cùng phòng quá đáng, thậm chí có người còn khuyên Tống Tưởng báo cáo với nhà trường.

Chu Tín Tín đang lướt điện thoại trong giờ học, vừa thấy bài viết này suýt chút nữa b.ắ.n ra khỏi ghế.

Cậu ấy cố nén giận, đẩy điện thoại về phía tôi, nhỏ giọng:

"Sao cô ta có thể ăn không nói có như vậy chứ?"

Tôi nhìn nội dung bài viết mà cau mày.

Kiểu dẫn dắt dư luận này thật khó tin là do một sinh viên viết ra.

Tôi bấm tải lại trang, mới thấy một bài viết khác, vẫn là của Tống Tưởng.

Nhưng lần này, ảnh đi kèm chính là bóng lưng của tôi và Chu Tín Tín đang chau đầu nói chuyện, kèm theo caption:

"Haiz, bạn cùng phòng nói chuyện cực kỳ lớn tiếng trong giờ học, người ta không nghe giảng được luôn á!"

Chu Tín Tín vừa thấy liền tức đến đỏ bừng mặt, tôi chỉ có thể vỗ vai an ủi, bảo cậu ấy đừng để ý.

Giờ tan học, Chu Tín Tín xông thẳng đến trước mặt Tống Tưởng, đặt điện thoại lên bàn, nói:

"Giải thích đi!"

Lúc đó trong lớp vẫn còn nhiều sinh viên chưa rời đi, vài ánh mắt nhìn về phía này.

Tống Tưởng chỉ liếc qua màn hình, sau đó hiên ngang dõng dạc:

"Tôi nói sai à? Chẳng phải tuần trước các cậu đưa đàn ông về phòng sao?"

Một nam sinh ngồi cạnh cô ta bấy giờ mới ngẩng đầu, nhìn tôi và Chu Tín Tín bằng ánh mắt khó hiểu:

"Ủa, bọn họ chính là bạn cùng phòng của cậu á?"

Cậu ta dùng ánh mắt không mấy tốt lành đánh giá chúng tôi, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Chu Tín Tín tức đến run rẩy, định lên tiếng phản bác, nhưng tôi đã kéo cậu ấy ra phía sau.

Nhìn dáng vẻ ‘tôi vô tội’ của Tống Tưởng, tôi nhịn không được mà lên tiếng:

"Tống Tưởng, dẫn đàn ông vào ký túc xá là tội nặng nhất trong nội quy nhà trường, tôi khuyên cậu nên mau đi báo cáo với giáo viên đi."

Nói rồi, tôi làm bộ như sực nhớ ra điều gì, tiếp tục:

"À đúng rồi, cố ý bắt nạt bạn cùng phòng sẽ bị kỷ luật mức nặng nhất là buộc thôi học đấy. Lần trước cô quản lý chưa báo cáo với trường, hay là tôi giúp cậu gom cả hai chuyện này lại, báo với cô chủ nhiệm luôn ha?"

Lời vừa dứt, sắc mặt Tống Tưởng lập tức trắng bệch.

Tôi kéo Chu Tín Tín rời đi, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.