Giấc Mộng Xưa

Chương 11



“Thê tử của ta… Uyển Hương.”



“Thì ra chàng nhận ra ta…”



“Thẩm tướng quân, nhanh lên. Đưa nàng ấy trở về, không phải để hàn huyên. Khóa hỏng thì thay, khóa chặt hơn nữa.”



“Uyển Hương, ngủ một giấc đi. Nhắm mắt lại, lát nữa sẽ đỡ khổ.”



“Chàng đừng đi.”



“Được, ta không đi.”



Một khắc sau, ta đá tung cửa chuồng ngựa.



Sau lưng, nha hoàn lảo đảo theo, cuống quýt kêu:

“Tiểu thư, người định đi đâu vậy!”



Người coi ngựa giật mình, nhận ra là ta thì vội vã khoác áo chạy ra:

“Tiểu thư… sao lại đến chỗ này.”



Ta nắm chặt dây cương, dắt ra một con ngựa to khỏe:

“Mở cửa sau.”



“Tiểu thư!”



Ta quát lạnh:

“Mở cửa sau!”



Chỉ vừa chạm vào dây cương, ta đã hiểu tất cả.



Bạch Uyển Hương xưa nay chưa từng học cưỡi ngựa, nhưng chính cái cảm giác thô ráp ấy lại đ.á.n.h thức linh hồn ta.



Cái chất m.á.u lửa ấy không thuộc về chốn yên ấm ở đế đô, mà sinh ra trong gió bấc Bắc cương.



Ta thuộc về nơi đó, dẫu làm lại lần nữa, vẫn không đổi.



Ta vung chân leo lên lưng ngựa, nó hí vang, bực bội cào tuyết.



“Đời người không thể sống mù quáng, sự thật ra sao, ta phải tìm cho rõ. Như thế, với ta và Lộ Trạch Khiêm mới là công bằng.”



“Ở kinh tuyết nông, chúng ta về phương Bắc.” Ta ghé sát tai ngựa thì thầm.



Dường như nó hiểu, hí dài một tiếng, tung vó lao vào đêm tối.



Trên phố lớn của kinh thành, còn in rõ hàng dấu móng ngựa chạy thẳng.



Ngựa khỏe, gió rít bên tai thổi tung tóc ta.



“Nhanh nữa.”



Trước khi cổng thành khép lại, ta nhìn thấy đoàn người đen nghịt.



“Ai ra khỏi thành?” Có người xa xa hỏi.



Ta ghìm cương:

“Bạch Uyển Hương của Bạch phủ, tiễn Thẩm tướng quân.”



Trời vừa hửng, gió lạnh chưa dứt, ta mặc váy cưới đỏ rực, đứng đợi một tia sáng sớm.



Khi bình minh bùng lên, đất trời nhuộm vàng.



Có người cưỡi ngựa chậm rãi đến.



Sắc mặt hắn không tốt, ẩn một làn giận. Ánh dương chiếu nghiêng, gương mặt như nửa sáng nửa tối.



Ta khẽ thở gấp, hỏi:

“Người chàng nhớ nhung ở kinh thành, là ai?”



Khoảnh khắc ấy, gió tuyết cũng lặng. Hắn không đáp.



Ta tiến thêm một bước.



“Mùa xuân năm sau, chàng vì ai mà khải hoàn?”



Hắn vẫn im lặng.



Giữa muôn người dõi mắt, ta xuống ngựa, nắm dây cương, ngẩng nhìn:

“Người dạy ta cưỡi ngựa, là ai?”



Cổ tay bị hắn siết chặt, ta như chiếc lá rụng, nhẹ nhàng rơi lên lưng ngựa của hắn, bị Thẩm Kinh Mặc vòng tay giữ chặt.



Hơi lạnh quấn lấy chúng ta, áo giáp sắt lạnh cứng không che nổi ngọn lửa nóng trong tim.



Ánh nhìn Thẩm Kinh Mặc khóa chặt ta, từng tấc trầm lặng sụp đổ, bàn tay tức tối siết ngang eo ta:

“Ai cho nàng đến?”



“Ta tự đến.”



Hắn cố đè nén cơn giận, gân xanh nổi trên trán.



“Bạch Uyển Hương, nàng thật đáng hận!”



“Nếu đã đáng hận, Thẩm tướng quân cứ quất roi g.i.ế.c ta, một nhát cho xong.”



Hắn đã gần kề bờ vực cơn giận. Ta cảm giác nếu không có đám đông ở đây, hắn đã trói ta lại mà đ.á.n.h thật rồi.



“Thẩm tướng quân dùng bùa ngải với ta sao?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt hắn lạnh như băng:

“Không.”



“Thế giải thích sao, trước kia ta theo chàng như bị ma ám, giờ lại chẳng nhớ nổi chàng là ai?”



“Không cần nhớ! Nàng về xuất giá đi, ta trấn giữ phương Bắc, trăm năm còn tại, kinh thành mới yên!”



Nụ cười cuối cùng trên môi ta cũng biến mất.



“Ta chỉ hỏi chàng lần cuối: ta và chàng, là quan hệ gì? Thẩm tướng quân nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Một khi nói ra, không được hối hận. Nếu không có quan hệ, ta sẽ không quấn lấy chàng nữa.”



Trong mắt Thẩm Kinh Mặc, mực đen dần đậm, là sói tính trỗi dậy đang cố phá gông xiềng.



“Có người đang ép chàng, đúng không?” Ta khẽ hỏi.



Tay đặt lên trái tim bên n.g.ự.c trái, cảm nhận nhịp đập cuồn cuộn dưới lòng bàn tay:

“Điểm yếu của chàng là gì?”



Hắn bất ngờ cúi xuống, c.ắ.n mạnh môi ta, thô bạo, cuồng dại, như khắc dấu ấn sâu vào tận xương tủy.



Sói vốn là loài quen đ.á.n.h dấu lãnh địa.

Một khi phá được xiềng xích, sẽ không còn ai cản nổi.



Đau đớn, nhưng cũng khoái lạc.



Ta run rẩy, cảm nhận mạch m.á.u đập bên tai, nhịp tim nện thình thịch, và tình ý lan tràn nơi môi răng.

Như thể cảnh này ta đã trải qua vô số lần.



Khoảnh khắc này, chúng ta đều tìm được nơi thuộc về mình.



Bàn tay lớn của Thẩm Kinh Mặc kìm chặt cổ ta, từng chữ một khàn khàn vang lên:

“Bạch Uyển Hương, nàng sợ c/h/ế/t không?”



Trong mắt hắn là sự điên cuồng liều lĩnh và ngọn lửa nóng bỏng suýt nuốt chửng ta.



Đây mới là con người thật của hắn.



“Không sợ.”



“Dù con đường phía trước đã định sẵn?”



“Dù con đường đã định sẵn, ta cũng không sợ.”



Thẩm Kinh Mặc bỗng bật cười. Khoảnh khắc ấy, ánh bình minh soi vào mắt hắn, xua đi lớp tử khí xám xịt.



Hắn quay đầu ngựa, giọng dõng dạc:

“Uyển Hương, ở biên thành mai đã nở, ta đưa nàng đến xem.”



Ngựa lao ra khỏi cửa thành. Trên tường, có người gấp gáp gọi ta.



Ta nhìn theo, là Lộ Trạch Khiêm. Hắn khoác áo đỏ, tóc chưa buộc, thần sắc mơ hồ.



“Uyển Hương, hôm nay là ngày thành thân của chúng ta, nàng còn nhớ không?”



“Lộ công tử, thứ cướp đoạt, cuối cùng cũng không phải của mình.”



“Bạch Uyển Hương! Đừng cố chấp nữa.” Giọng Lộ Trạch Khiêm lạnh lẽo, vỡ vụn. “Nàng trở về, ta sẽ bỏ qua tất cả.”



“Phụ mẫu còn đó, nàng định chạy đi đâu?”



Ta siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Mặc, nhìn sâu vào mắt hắn:



“Lộ công tử, năm xưa ba lần chặn ngựa trước mặt ngài, người đẩy ta tới chính là phụ mẫu ta. Ân sinh thành đã bị xô đẩy thành tro bụi, nay chẳng ai trói được ta nữa.”



Bóng dáng dần nhỏ lại trên tường thành là ấn tượng cuối cùng của ta về Lộ Trạch Khiêm.



Thẩm Kinh Mặc ghì ta trong ngực, dang tay che gió rét, vó ngựa gõ vang khắp bốn bề.



“Uyển Hương, nhìn về phía trước.”



Mười ngày sau, chúng ta thúc ngựa ngày đêm, đến biên thành.



Biên thành vào đông rét buốt, mỗi lần mở miệng thở ra làn khói trắng.



Trên phố người qua kẻ lại.



Đi ngang một quán bánh bao, một nữ nhân nói gì đó với ta, Thẩm Kinh Mặc hơi khựng lại, rồi cũng đáp một câu.



“Khẩu âm biên thành khác kinh thành, nàng mới đến chưa quen, có thể nghe không hiểu. Ta cho Vu Phong theo nàng, có việc gì nhờ hắn giúp.”



Ta cưỡi ngựa đi bên cạnh chàng, tránh ánh mắt Thẩm Kinh Mặc, trong góc tránh gió lặng lẽ đỏ mặt.



Ta đã nghe rõ.



Nữ nhân hỏi: “Lang quân có muốn mua cho phu nhân mấy cái bánh bao không?”



“Có nhân ngọt không?”



“Không có.”



“Thê tử ta còn trẻ, thích đồ ngọt, thôi vậy.”



“Chàng vừa nói gì với nàng ta thế?” ta hỏi.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



Thẩm Kinh Mặc chậm lại, giọng bình thản: “Không nói gì.”



“Ồ… nhưng ta đói rồi…”