Giấc Mộng Xưa

Chương 12



Chàng dắt ta dừng trước một dinh thự, xuống ngựa:

“Trong phủ có bếp, nàng muốn ăn gì, ta nấu cho.”



“Vậy… bánh bao ngọt nhé.”



Căn bếp nhỏ mờ tối, bếp lửa bập bùng, ấm áp, thứ khói lửa nhân gian mà ta vẫn hằng mong.



Ta ngồi xổm bên đống củi, nhìn bóng dáng rộng lớn của Thẩm Kinh Mặc trong bộ áo ngắn không vừa người.



Năm ngón tay mạnh mẽ ấy nhào bột thành thạo, động tác lưu loát tự nhiên. Trộn đường vào nhân, gói gọn trong lớp bột mịn, khéo léo véo nếp, chỉ chốc lát, một chiếc bánh bao nhân đường tròn trịa ra đời.



“Chàng khéo tay thật đấy…”



“Có người chịu ăn, tự nhiên sẽ biết làm thôi.”

Thẩm Kinh Mặc cúi mắt, xếp từng chiếc bánh ngay ngắn vào xửng hấp.

“Đã chọn xong rau chưa?”



Ta giật mình, đưa cho chàng: “Chọn rồi.”



Chàng đón lấy, đẩy nhẹ ta ra cửa.

“Nóng, ra ngoài chờ.”



Ta mặc áo dày, ngồi ngoài sân cũng chẳng thấy lạnh, bèn ngẩng đầu nhìn trăng.



Năm ấy ta hai mươi bốn tuổi.

Những kết cục bi thảm, mơ hồ trong mộng, ta không biết đó là tương lai sắp đến, hay quá khứ đã qua.



Nhưng Bạch Uyển Hương vốn không phải kẻ vì sợ hãi mà trốn vào góc tối.

Dù có đập đầu m.á.u chảy, con đường muốn đi, nàng vẫn phải tự mình bước.



Kinh thành chẳng còn gì cả —

Trời đất vô tận, số mệnh an bài, cuộc đời bị thuần dưỡng, tương lai thì phúc hoạ khó đoán.



Ít nhất, ở biên thành, ta còn có thể tìm lại chính mình.



“Bạch tiểu thư.”



Có người gọi.



Là Vu Phong.



Hắn ôm theo vật gì, đứng cách đó không xa, có vẻ do dự.



Ta phủi bùn trên tay, đứng dậy:

“Tìm tướng quân sao? Ta đi gọi chàng—”



Hắn lấy ra một xấp thư, giọng nhỏ:

“Thư từ kinh thành gửi đến… là gia thư.”



Sắc mặt ta khựng lại. “Lộ Thu Nguyệt gửi à?”



“Vâng…”



Trên đường gấp gáp, ta vẫn chưa có dịp ngồi xuống mà nói chuyện tử tế với Thẩm Kinh Mặc.



“Nay tướng quân có tiểu thư bên cạnh, những thứ này… xin giao tiểu thư xử lý.”



“Không cần.” Ta tránh sang bên,

“Về tình về lý, ngươi tự đưa cho chàng đi. Còn ta tối nay nghỉ ở đâu?”



Vu Phong chỉ về căn nhà phía xa:

“Trước mắt chỉ có căn đó.”



Ta đẩy cửa bước vào. Trong phòng lạnh ngắt, bài trí đơn sơ.



Dựa vào ánh trăng, ta nhóm lửa, cởi áo choàng gấp gọn đặt bên cạnh.



Cửa sổ hé một khe nhỏ, vừa đủ cho bụi bặm tản đi, mà gió lạnh không tràn vào.



Ta thắp ngọn đèn nhỏ, co chân ngồi trên giường gỗ, nhìn ra ngoài, tâm trí dần m.ô.n.g lung.



Không biết đã bao lâu, cửa “kẽo kẹt” mở ra, hương thơm ấm phả vào phòng.



Thẩm Kinh Mặc đích thân mang vào, bánh bao đường nóng hổi, vài món rau nhỏ và một bình rượu.



Hai người ngồi đối diện, chẳng ai nói gì.

Ta giúp chàng bày chén đũa, Thẩm Kinh Mặc bỗng hỏi:

“Giận ta sao?”



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Không hẳn.”



“Từ khi Lộ Thu Nguyệt vào phủ, tin tức gửi ra chưa bao giờ ngừng. Người trong phủ coi nàng ta như trộm, ta chưa từng chạm vào nàng ta.”



Ta cúi đầu, giọng nhạt:

“Ta không giận vì chuyện đó.”



“Uyển Hương, mỗi lần nàng giận, đều không chịu nhìn người khác.”

Giọng Thẩm Kinh Mặc mang theo nụ cười mỏng.



Ta hừ một tiếng, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.



Thấy ta im lặng, chàng lại hỏi:

“Hay là vì chuyện khác?”



“Từ mấy tháng trước, ta quên mất vài chuyện… có liên quan đến chàng không?”



Nụ cười của Thẩm Kinh Mặc dần tắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng cúi nhìn chén cơm, gắp cho ta ít rau:

“Uyển Hương, chuyện đó… để sau hẵng nói.”



“Nếu ta nhớ lại, liệu ta có c/h/ế/t không?”



Thẩm Kinh Mặc không trả lời thẳng, chỉ nói khẽ:

“Không cần cố nhớ. Nàng thích gì, ta thuận theo nàng.”

Ngừng một chút, chàng nói tiếp:

“Nàng muốn ở đây bao lâu cũng được… dù nàng không lấy ta.”



Ta sững người nhìn chàng rất lâu, rồi khẽ mỉm cười:

“Được.”



Cơm nước xong, Thẩm Kinh Mặc mặc lại áo, đứng dậy:

“Nàng nghỉ sớm đi.”



Chiến sự trước mắt đang vào hồi căng thẳng.

Thiết Vân Đài thỉnh thoảng tập kích du kích, tuy không phải đại chiến, nhưng cũng khiến biên quân chẳng lúc nào được yên.

Thẩm Kinh Mặc buộc phải đích thân trông coi.



Trước khi đi, chàng nhìn ta thật sâu:

“Đêm nay ta không về, giường cho nàng.”



Đợi bóng lưng chàng khuất hẳn, ta mới sực nhận ra —

Phòng này là của Thẩm Kinh Mặc, giường này cũng là của Thẩm Kinh Mặc.



Ta bật cười khẽ, rửa mặt qua loa rồi chui vào chăn của chàng.

Rõ ràng là lần đầu ngủ ở một nơi xa lạ, vậy mà lại thấy yên tĩnh lạ thường.

Cơn buồn ngủ kéo đến, đến sáng thì nghe thấy có người gõ cửa.



Đầu óc còn mơ màng, ta trở mình, nghe ngoài kia tiếng cửa mở rồi khép lại, có người bước vài bước rồi im bặt.



Tỉnh hẳn, ta chợt nhớ ra, đây là biên thành, ta đang chiếm phòng của Thẩm Kinh Mặc.

Vội ngồi dậy, liếc qua bình phong, thấy một bóng người ngồi sau đó.



“Dậy rồi à?”

Chàng cách một tấm bình phong hỏi.



“Chàng chưa ngủ à?”



Thẩm Kinh Mặc uể oải ừ khẽ, giọng trầm thấp, vẫn lộ rõ mỏi mệt.



Ta bước ra ngoài, thấy chàng trong bộ áo đen, tóc đen buộc cao sau gáy, dung mạo tuấn tú mà ánh mắt lại hiền hòa hiếm thấy.



“Cho ta ngủ một lát.”



Sắc mặt chàng mệt lả, đi vòng qua ta, chẳng nói thêm gì, thẳng bước vào buồng.



Ta hơi ngập ngừng:

“Ta… vừa mới dậy, chăn nệm còn—”



“Không cần gấp, vừa ấm sẵn, đỡ phiền.”



Trước mắt, Thẩm Kinh Mặc đã cởi giày, tháo áo khoác, chui vào chăn, chính là cái chăn ta vừa nằm.

Ta há miệng định nói, rồi thôi, không tiện.



Ở biên cương khổ hàn thế này, tướng sĩ chiến đấu chẳng dễ dàng gì, còn để ý gì mấy chuyện nhỏ nhặt ấy?



Lúc ấy, Thẩm Kinh Mặc bỗng mở mắt, hỏi:

“Không đi à? Cùng ngủ?”



Mặt ta đỏ bừng, hận không thể lập tức độn thổ.

Hóa ra nãy giờ ta còn đang tìm lý do cho chàng,thì ra là chàng cố ý trêu chọc!



Giữa tiếng cười thấp trầm của Thẩm Kinh Mặc, ta luống cuống chạy ra ngoài, đến cổng viện thì bị người giữ lại.



“Đại sư, đây chính là Bạch tiểu thư.”



Bên cạnh Vu Phong là một vị hòa thượng. Cả hai đều nhìn về phía ta.



Vị hòa thượng chắp tay:

“A di đà Phật, bần tăng Đạo Huyền, tham kiến Bạch tiểu thư.”



Đạo Huyền đại sư râu điểm bạc, tuổi đã cao mà tinh thần vẫn quắc thước.



Ta dừng bước, lễ phép nói:

“Đạo Huyền đại sư, tướng quân vừa nghỉ.”



“Bần tăng là đến gặp cô nương.”



Ta ngạc nhiên chỉ vào mình:

“Gặp… ta sao?”



Vu Phong vội giải thích:

“Tướng quân dặn, cô nương sức yếu, mời đại sư đến xem mạch. Đại sư tinh thông y thuật.”



Thực lòng, ta chẳng mong ông ấy xem ra được gì.



Trước khi rời đi, Đạo Huyền không nói nhiều, chỉ riêng gặp Thẩm Kinh Mặc một lát.



Sau đó, mỗi tối trước khi ngủ, lại có thêm một chén thuốc, không chỉ ta, mà cả chàng cũng uống.



Vài ngày sau, khi ngang qua nhà bếp nhỏ, ta vô tình nghe đám hạ nhân thì thào:



“Nghe nói thứ t.h.u.ố.c đó không chỉ để dưỡng thân đâu…”



Ta dừng bước, lòng chợt trĩu xuống.