“Đợi khi Bạch tiểu thư hồi phục, là có thể sinh cho tướng quân một đứa con trai mập mạp rồi.”
Chiều hôm đó, ta và Thẩm Kinh Mặc tình cờ gặp nhau trong bếp nhỏ.
Chàng mặc áo giáp sắt, vừa trở về từ chiến trường, người phủ ánh trăng, mặt còn vương máu.
“Ăn rồi à?”
Ta cầm bát t.h.u.ố.c trên tay, bị chàng chắn trước cửa bếp, ngơ ngác gật đầu, “Ừ, còn chàng?”
Thẩm Kinh Mặc lau m.á.u trên mặt, lộ ra gương mặt tuấn tú lạnh lùng, khẽ cười với ta: “Chưa ăn. Cùng ăn với ta nhé?”
“Ờ… được.”
Ta ngẩn ngơ nhìn bát t.h.u.ố.c trên tay, vị đắng thật quá đáng. Vài ngày trước ta bỗng nhiên bị chảy m.á.u cam, cả trong mơ cũng là… cùng Thẩm Kinh Mặc…
“Sao mặt nàng đỏ thế?” Chàng cúi đầu nhìn kỹ, “Dạo này nàng đối xử với ta dịu dàng lạ, tính khí cũng tốt hơn.”
Ta nhếch môi: “Thì ra tướng quân còn có loại… sở thích đặc biệt.”
“Đúng vậy. Nàng càng hung dữ với ta, ta càng vui.”
Hành lá đã xào qua, thêm dầu nóng vào. Thẩm Kinh Mặc cúi đầu bận rộn, tiện thể nhắc ta: “Thuốc nguội rồi, mau uống đi.”
Ta hỏi điều băn khoăn trong lòng đã lâu: “Thuốc này trị gì vậy?”
“Bồi bổ sức khỏe.”
Quả nhiên, chàng định làm gì đó khác.
Không chừng bản thân bị thương mà ngại nói ra, bèn lấy cớ cho ta uống t.h.u.ố.c điều dưỡng, thực chất là định tranh thủ chữa luôn cho mình.
Thẩm Kinh Mặc vừa quay lại, ta đã đặt hai bát t.h.u.ố.c ngay ngắn trước mặt chàng: “Cả hai bát cho chàng, từ từ mà uống.”
Chàng ngơ ngác: “Sao vậy?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Ta hiểu mà, có bệnh mà ngại nói ra… nhưng đừng vì thế mà chậm trễ chữa trị.”
Nét mặt Thẩm Kinh Mặc dần trở nên khó đoán.
“Ta mắc bệnh gì cơ chứ?”
Ta nào biết chàng bị bệnh gì? Bệnh ngầm thì nguyên nhân muôn hình vạn trạng, có thể do thương tích, cũng có thể do nội thương…
Chàng từ tốn đặt bát xuống, hai tay chầm chậm đưa sang, chống lên kệ bếp, vây ta lại.
“Uyển Hương, trong mắt nàng nghĩ gì, ta nhìn thấy rõ ràng. Nàng muốn ta chứng minh không?”
“Ta… ta không nói gì hết!”
“Nhưng nàng nghĩ rồi, mà còn nghĩ không ít.” Thẩm Kinh Mặc cúi đầu, khẽ c.ắ.n vành tai ta, thì thầm, “Lo cho phu quân như vậy sao?”
Ta run rẩy, cổ tay lập tức bị chàng giữ chặt: “Đừng làm đổ thuốc, vẫn phải uống đấy.”
“Ta không bệnh, không uống với nàng đâu.”
Gần đây ta hay suy nghĩ linh tinh, chắc là do uống t.h.u.ố.c mà ra.
“Để ta đút nàng.”
Chàng uống một ngụm, rồi giữ cằm ta, áp môi tới, khi ta định đẩy ra thì chàng đã giữ chặt gáy, truyền t.h.u.ố.c vào miệng ta.
Đắng ngắt!
Không cho ta thở lấy một nhịp, cứ thế ép ta nuốt xuống. Ta giận đến nỗi đ.ấ.m chàng, nhưng lại bị giữ chặt tay, ép sát lên bàn bếp, rồi mọi chuyện dần đi xa.
Thuốc đã hết, chỉ còn lại những va chạm dây dưa.
Ta hoàn toàn mềm nhũn, ngồi bệt trên kệ bếp, eo không còn sức. Trong gian bếp nhỏ nóng bức ngột ngạt, hơi thở ai cũng rối loạn, không thoát ra được.
“Uyển Hương, ta muốn…”
“Được.”
Thẩm Kinh Mặc khựng lại, “Ta muốn ăn cơm.”
Ta lơ chàng, “Ta nói được rồi, chàng không nghe thấy sao?”
Chàng vẫn không buông ta ra, “Nàng nghiêm túc đấy à…”
“Chàng không đói à? Lo ăn cơm đi, còn để ý ta nói gì làm gì?”
Thẩm Kinh Mặc khẽ bật cười.
Ta giận dữ đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng, “Còn cười cái gì!”
“Ta ăn thứ khác cũng được.” Thẩm Kinh Mặc mặt không đỏ, hơi thở không loạn, “Ăn nàng còn ngon hơn ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cút!” Mấy câu bậy bạ thế này, ta chịu không nổi!
Chàng bế bổng ta lên, “Đi, ta mang nàng lên giường từ từ ăn.”
“Đồ khốn! Mặt dày!”
Chàng bế ta vào phòng, ném lên giường, rồi bắt đầu… cởi đồ.
Chỉ còn lại lớp trung y, ta bắt đầu cảm nhận rõ sức nóng hầm hập tỏa ra từ người chàng, mạnh mẽ và căng tràn sức sống.
Ta không hiểu nổi Thẩm Kinh Mặc. Giữa mùa đông lạnh buốt, chàng có thể dội cả thùng nước lạnh lên người, thường xuyên cởi trần luyện binh ngoài sân. Thân hình cường tráng, những đường cơ bắp rắn rỏi ấy đối với ta chẳng hề xa lạ.
Nhưng đêm nay, giữa màn đêm tĩnh mịch, có điều gì đó… không còn giống như trước.
Chàng để lại một câu: “Ngoan ngoãn ở yên, ta đi tắm.”
Nghĩ đến nước lạnh trên người chàng, ta cũng lạnh run theo.
Một lúc sau, chàng quay về, nhiệt độ trên người càng nóng hơn, tóc còn bốc hơi nước, hiếm hoi lắm mới thấy chàng dùng nước nóng để tắm.
Thẩm Kinh Mặc ôm chặt lấy ta, cơ thể nóng bỏng khiến ta bối rối không yên: “Nàng đi tắm chưa?”
“Ta… tắm rồi. Này! Chàng làm gì vậy?”
Ta hoảng hốt nhận ra sự khác thường của một chỗ nào đó.
Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc sâu thẳm, nóng rực: “Xin lỗi, ta không khống chế được nó. Chỉ một câu của nàng thôi đã khiến nó nổi dậy, ta biết làm sao?”
Ta lúng túng hỏi: “Chàng không khống chế được thì ai khống chế?”
“Tất nhiên là nàng rồi.” Chàng khẽ kéo tay ta đặt lên dây lưng áo mình, “Toàn thân này đều giao cho nàng quản. Nàng muốn làm gì cũng được.”
“Ta không biết…”
“Vậy để ta dạy.” Chàng cười khẽ, “Trước kia nàng thỏa mãn rồi lại không cho ta quá đà.”
Ta biết chàng đang nhắc đến những chuyện khi trước.
Ta không nhớ rõ nữa.
Không khí dần trở nên ám muội, xen lẫn vài tiếng thở gấp và những lời trêu ghẹo mờ ám.
Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng lướt tay, khiêu khích: “Uyển Hương, nhìn xem, cơ thể nàng… vẫn còn nhớ.”
Ta bất lực bám lấy cánh tay chàng, cơ thể chỗ này chỗ kia bị cấn đỏ lên, có vài khoảnh khắc như hòa làm một với ký ức.
“Thẩm Kinh Mặc! Không được nhúc nhích! Ta muốn trói chàng lại!”
“Được thôi, phu nhân muốn trói kiểu nào, có cần ta chỉ không?”
“Chàng đừng cười! Lát nữa sẽ đến lượt chàng khóc!”
Ta làm đúng như lời, trói Thẩm Kinh Mặc lại trên giường, ánh mắt chàng đầy ý cười.
“Phu nhân, tiếp tục đi. Ta chờ được khóc đây.”
Cuối cùng, người bị “bắt nạt” đến phát khóc lại là ta.
Giọng Thẩm Kinh Mặc nhàn nhã: “Sao phu nhân lại khóc trước thế?”
“Đồ khốn, nhẹ chút…!” Ta nghiến răng, dựa vào vai chàng.
Giấc mộng cũ
Ta đứng trên mảnh đất hoang tàn của Biên thành, tìm kiếm bóng dáng Thẩm Kinh Mặc giữa đống xác c/h/ế/t. Ta muốn bước tới, nhưng lại bị kéo lại.
Lộ Trạch Khiêm nhẹ giọng nói: “Uyển Hương, Biên thành đã thất thủ, theo ta về đi.”
“Thẩm Kinh Mặc đâu?”
Hắn đáp: “Hắn đang chờ viện binh. Biên thành mất rồi, không thể để mất thêm một thành nữa.”
“Ta muốn chờ chàng ấy.”
Lộ Trạch Khiêm không nghe, lôi ta quay đầu trở lại.
Ta giằng co với hắn, đến lúc gay gắt, hắn gào lên: “Viện binh sẽ không đến đâu!”
Khoảnh khắc đó, m.á.u trong người ta lạnh ngắt: “Ý ngươi là gì?”
Hắn chậm rãi thở ra một hơi: “Thẩm Kinh Mặc… công cao át chủ, hắn không thể sống.”
“Dân Biên thành có tội gì?” Ta giận đến toàn thân run rẩy, vùng vẫy: “Nếu muốn g.i.ế.c chàng ấy, cứ áp giải về kinh! Cần gì để mấy vạn dân thường chôn cùng?!”
“Uyển Hương, đi với ta, sau này Lộ phủ sẽ là…”
“Ta đã gả cho Thẩm Kinh Mặc, Biên thành chính là nhà ta!” Ta hất tay hắn ra, “Ta không đi đâu cả! Ngươi muốn giúp họ g.i.ế.c Thẩm Kinh Mặc, ta sẽ c/h/ế/t cùng chàng ấy!”
Mặc.