Ánh mắt Lộ Trạch Khiêm tối sầm: “Nếu không vì nàng, ta đâu cần dấn thân tới đây. Đừng để tâm huyết của ta uổng phí.”
“Thừa tướng đại nhân giỏi thật đấy, thèm muốn thê tử của tướng quân.” Ta châm biếm, “Đến mức không tiếc thân đến nơi binh đao loạn lạc. Nữ tử kinh thành không vừa lòng ngươi sao? Muốn cướp vợ người…”
Lộ Trạch Khiêm đặt tay ra sau đầu ta, ép ta vào lòng.
“Cướp thì đã sao? Năm xưa, một bữa cơm nàng cho ta ăn, ta không thể quên. Nếu không có nàng, ta đã c/h/ế/t lạnh bên đường. Để nàng gả cho hắn là ta sai. Giờ thánh thượng muốn hắn c/h/ế/t, ta phụng chỉ hành sự, không phải vô liêm sỉ! Muốn c/h/ế/t cùng? Nàng đừng mơ!”
“Đồ vô sỉ.”
Lộ Trạch Khiêm hôn ta thật mạnh, điên cuồng: “Ta tính toán bao năm, vì sao lại không có được thứ ta muốn?”
Ta khóc nghẹn, gào thét: “Buông ta ra!”
“Không yêu ta cũng không sao, ta nhốt nàng lại là được.”
Bốp!
Ta tát Lộ Trạch Khiêm một cái. Trên gương mặt trắng trẻo của hắn lập tức hằn rõ dấu tay đỏ bừng.
Hắn như bừng tỉnh, vành mắt đỏ hoe, hơi thở dồn dập.
Ta tưởng hắn sẽ g.i.ế.c mình. Không ngờ Lộ Trạch Khiêm lại buông tay, quay người ra lệnh: “Canh chừng nàng ấy. Ngày mai về kinh.”
Đêm đó, Thẩm Kinh Mặc trúng nhiều mũi tên. Ta liều mạng mới được gặp chàng lần cuối.
Đôi mắt Thẩm Kinh Mặc mở to. Thấy ta, ngón tay chàng khẽ động.
Xung quanh vang tiếng khóc, toàn là những cựu thuộc hạ theo chàng bao năm.
Chàng nằm trên đất, mũi tên gãy nát cắm khắp người.
Ta che miệng, nước mắt nóng hổi trào ra không kìm nổi, lao đến ôm lấy chàng.
“Uyển Hương…” giọng chàng rất nhỏ, áp sát môi mới nghe thấy.
Chàng bảo ta về kinh.
Ta lau nước mắt qua loa, nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng: “Không về. Ta ở lại Biên thành với chàng, đâu cũng không đi.”
Chàng bảo ta bướng, nói ta đang mang thai, không được tùy hứng.
Còn bảo, ta ngoan ngoãn về thì dân chúng mới được cứu.
Hóa ra chàng biết tất cả.
“Uyển Hương, ngoan. Ta nằm lại đây, canh giữ Biên thành. Nàng đừng lo… đừng lo…”
Khi viện binh tới, lửa trên đài báo hiệu bùng lên. Quân cứu viện mong mỏi suốt mùa đông, cuối cùng cũng sẽ kéo đến vào mùa xuân.
Nhưng ta lại không đợi nổi mùa xuân của Thẩm Kinh Mặc.
Chàng đã c/h/ế/t, c/h/ế/t trong vòng tay ta.
Đến giây cuối cùng cũng không dám nắm tay ta, sợ không thể buông ra được nữa.
Ta không khóc lấy một giọt, chỉ lén cắt một lọn tóc của chàng, từ đó không nói thêm lời nào.
Ta không nhớ Thẩm Kinh Mặc được chôn cất ngày nào, cũng không nhớ mình trở về kinh ra sao.
Mấy tháng trôi qua, ngoài cửa sổ đào nở đầy cành, xuân sắc rực rỡ.
Vu Phong, Tức Nguyệt bị áp giải về kinh thẩm xét.
Hôm đó, ta xách theo hộp bánh, đến Ty Chiếu Ngục. Trong nhà lao tối tăm, ta nhìn thấy hai cái xác bê bết máu.
Nha hoàn sợ đến ngất xỉu.
Lộ Trạch Khiêm ôm chặt ta, che mắt ta lại.
Ta mỉm cười: “Mang đồ ăn cho ngài đây.”
Đó là lần đầu tiên ta mở miệng nói sau khi trở về kinh.
Lộ Trạch Khiêm mừng rỡ như điên, mắt cũng đỏ lên: “Được, ta ăn.”
Hôm đó, Lộ Thập suýt bị đ.á.n.h c/h/ế/t. Hắn gắng gượng bò vào phòng, hất tung hộp bánh, khi Lộ Trạch Khiêm mới ăn được nửa miếng, chính tay ta đút cho hắn.
Lộ Thập ho ra một ngụm máu, cắm kim bạc vào thử, phát hiện kịch độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chủ tử… nhổ ra… mau nhổ ra…”
Lộ Trạch Khiêm chậm rãi nuốt xuống, nhìn ta: “Uyển Hương, nàng không muốn sống, ta cũng không muốn sống nữa.”
Ta định ăn nốt nửa miếng còn lại, Lộ Trạch Khiêm nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Nàng còn đang mang thai…”
Ta cười: “Ngài chẳng phải có cách quay lại sao? Những gì ngài nói với Đạo Huyền, ta đều nghe thấy. Lộ thừa tướng, giờ ngài cũng sắp c/h/ế/t rồi, không thử cách đó sao? C/h/ế/t thì cứ coi như cứu ngựa thành ngựa sống.”
Sắc mặt Lộ Trạch Khiêm tái nhợt, t.h.u.ố.c độc phát tác, ngũ tạng như bị mục nát.
Hắn ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm chặt mắt:
“Ta có thể cho nàng một cơ hội để làm lại, nhưng Uyển Hương, lần này, nàng chỉ được chọn ta. Nếu không đồng ý, chúng ta cùng c/h/ế/t.”
“Ta đồng ý… chỉ xin ngài đừng động tới bọn họ.”
“Vậy nàng đừng nuốt lời…” Ánh mắt Lộ Trạch Khiêm dần ánh lên một tia sáng. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn cười thật lòng.
Mọi thứ trở về khi còn bé.
Lần này, ta nhìn rõ được đầu đuôi.
Kinh thành tuyết lớn. Khi còn nhỏ, ta vẫn như thường lệ cứu một đứa trẻ bên đường, cho nó một chiếc bánh nướng. Đứa trẻ đó chính là Lộ Trạch Khiêm sau này.
Mười bốn tuổi, ta ra giữa đường chặn ngựa. Người trên lưng ngựa, đã đổi thành Lộ Trạch Khiêm.
Từ đó về sau, bóng dáng Thẩm Kinh Mặc bị xóa khỏi đời ta, thay vào đó là Lộ Trạch Khiêm.
Ba lần chặn ngựa định tình, lễ sinh nhật, thả diều… lớn thì mỗi bước ngoặt, nhỏ thì từng chi tiết, hắn làm giống Thẩm Kinh Mặc đến từng chút một.
Trong quãng thời niên thiếu ngắn ngủi của ta, Thẩm Kinh Mặc chỉ tồn tại trong lời đồn: trận đầu thắng lớn, được phong tướng, bị thương, trọng bệnh…
Đối với ta, đó chỉ là tin về một người xa lạ.
Cho đến ngày về quê tế tổ, xe ngựa rơi xuống vực.
Khóa xiềng trong ký ức bấy lâu bỗng lỏng ra.
Ký ức kiếp trước và kiếp này giao nhau, ta sinh ra ảo giác, tỉnh dậy rồi lần đầu xông vào tướng quân phủ, gặp Thẩm Kinh Mặc của kiếp này.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Họ nói ta là kẻ điên, thực ra không sai.
Kiếp này, ta thực sự không quen Thẩm Kinh Mặc.
Nhưng chàng nhận ra ta.
Hôm đó chàng thấy ta, vô tình bị cành cây móc rách tay áo, chàng vẫn thản nhiên quay đầu cười nói với người khác.
Ta vừa mới tỉnh lại, chưa rõ tính nết chàng. Thẩm Kinh Mặc võ nghệ cao cường, sao có thể vụng về đến mức tự làm rách tay áo?
Khóa xiềng đã lỏng, thì mỗi ngày một mục ruỗng.
Ta bắt đầu mơ thấy chàng, mơ thấy quá khứ.
Rồi theo đó, thân thể mỗi ngày một yếu hơn.
Từng mảnh ký ức ghép dần lại, tinh thần ta càng lúc càng kém, cảm xúc càng lúc càng bất ổn.
Ta bắt đầu tự hành hạ mình, tìm đến cái c/h/ế/t, ngày càng cố chấp.
Thẩm Kinh Mặc không dám nhận ta. Một khi khóa xiềng đứt hẳn, thân thể gánh tất cả những thứ này sẽ ra sao?
Cái xác trong nhà ngục là cú sốc trực tiếp nhất.
Sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Đêm ấy, khi tính mạng ta treo trên sợi tóc, Thẩm Kinh Mặc đạp tuyết mà tới.
Thì ra ta và chàng ràng buộc với nhau.
Chỉ có chàng mới có thể khống chế ta, chỉ có chàng mới có thể khiến ta quên tất cả.
Chúng ta giống như hai cực của nam châm, vĩnh viễn hướng về nhau, nhưng một khi hút vào thì va đập đến tan nát cả hai.
Lộ Trạch Khiêm thắng ở chỗ này.
Chỉ cần Thẩm Kinh Mặc không muốn ta xảy ra chuyện, chàng phải đứng cách xa ta, không được nói một câu, không được làm một việc, thậm chí không được có một ánh nhìn.
Sinh mệnh của ta, mới chính là khóa xiềng nặng nhất trên vai Thẩm Kinh