Giấc Mộng Xưa

Chương 15



Ta không thể đoán nổi Lộ Trạch Khiêm đã dùng cách này ép Thẩm Kinh Mặc phải làm bao nhiêu chuyện.



Cưới Lộ Thu Nguyệt, có tính là một chuyện không?



Ta kề d.a.o lên cổ mình, Thẩm Kinh Mặc chỉ có thể nhìn, có tính là một chuyện không?



Ngoài lao ngục, Thẩm Kinh Mặc tự tay phong ấn ký ức của ta, xóa sạch sự tồn tại của mình, có tính là một chuyện không?



Ngày đông giá lạnh, lương thảo khó vận chuyển, vào ngày đại hôn của ta, Thẩm Kinh Mặc xuất binh ra Biên thành, có tính là một chuyện không?



Kiếp này



“Uyển Hương, trời sáng rồi.”



Ta rúc trong n.g.ự.c Thẩm Kinh Mặc, toàn thân mệt mỏi, nhưng không muốn nhắm mắt ngủ.



“Ta đã nhớ lại hết rồi.”



Thẩm Kinh Mặc khẽ hôn lên ta, dây dưa, tha thiết:



“Ừ, uống nhiều thuốc, phải nhớ lại thôi. Từ nay về sau, Uyển Hương của ta sẽ không còn bị trói buộc với ta nữa.”



Ta nhớ lại năm ấy, kinh thành đồn Thẩm tướng quân bị thương.



Ta bệnh liền mấy tháng mới dần hồi phục.



Đúng là… cùng chung hoạn nạn.



“Chỉ uống có nửa tháng…”



Thẩm Kinh Mặc đổi thành từng cái hôn nhỏ: “Không chỉ thế.”



“Chẳng lẽ… còn từ trước đó?”



“Ừ, Lộ Trạch Khiêm không chăm được nàng, ta nhìn mà chướng mắt.”



Ta bật cười, nước mắt lại lăn xuống.



Thẩm Kinh Mặc nói: “Thuật chú của Đạo Huyền Đại sư vốn chỉ định đưa nàng và Lộ Trạch Khiêm quay trở lại. Nhưng chúng ta có con, huyết mạch ấy kéo cả ta về. Nên từ rất nhỏ ta đã nhớ nàng.”



“Còn sớm hơn cả kiếp trước. Nàng có biết vì sao Lộ Trạch Khiêm dẫn nàng cưỡi ngựa mà nàng lại khóc không?”



Thẩm Kinh Mặc ôm chặt lấy eo ta: “Đối với cô nương mình thích, không được quá rụt rè. Phải như thế này, ôm thật chặt. Khi đó ta nhìn từ xa, thấy nàng sợ khóc, trong lòng ta mắng Lộ Trạch Khiêm cả trăm lần.”



Chàng dường như muốn trút hết nỗi uất ức trong lòng:



“Ai mà thích nghìn con hạc giấy? Đợi cô nương của ta quen cưỡi ngựa, ta sẽ đưa nàng ra vùng ngoại ô, phi như bay giữa rừng, để gió tung tóc nàng hòa vào ta, rồi trên đỉnh núi, hôn nàng thật sâu.”



“Sau đó nàng sẽ rưng rưng nước mắt tát ta một cái, mắng ta là đồ khốn, rồi khẽ nhếch khóe môi, để ta cõng xuống núi. Ta sẽ dắt nàng đi hội hoa đăng, nhìn trúng cái nào sẽ để nàng thay ta thắng về, nhìn nàng đỏ mặt, mắng ta là thằng thô lỗ.”



Ta lặng lẽ nghe chàng kể về quá khứ của chúng ta, hồi lâu mới đáp:



“Còn chuyện chàng bỏ ta, chạy lên phương Bắc nửa tháng thì sao? Chỉ biết nói với người khác rằng ở kinh thành có người chờ, không dám sa vào chiến trận, còn ta thì chàng chẳng hề nói.”



Thẩm Kinh Mặc nói: “Ta muốn lấy công trạng để cưới nàng về nhà. Lại sợ không trở về được, khiến nàng lo lắng.”



“Ôi tướng quân của ta…” Ta vòng tay ôm cổ Thẩm Kinh Mặc, khẽ thở dài, hôn lên môi chàng.



“Uyển Hương, nàng nên ngủ rồi.”



“Ta không buồn ngủ… ta muốn cho chàng—”



Thẩm Kinh Mặc thở dốc, lật người lại: “Nàng biết ta chịu không nổi cái này… nàng rõ nhất cách khống chế ta…”



Ta cười, ghé tai chàng: “Còn thứ chàng chịu không nổi hơn nữa, chàng có muốn nghe không?”



“Nói đi.” Thẩm Kinh Mặc nghiến răng, “Còn gì làm ta chịu không nổi?”



“Ta muốn… sinh cho chàng một đứa con—”



Lý trí của Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn sụp đổ, khẽ c.h.ử.i một tiếng, kéo ta chìm vào biển d.ụ.c vọng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một năm ở Biên thành thoáng qua.



Mùa xuân này, ta sinh một bé gái. Thẩm Kinh Mặc coi như châu báu, đặt tên là Thẩm Như Sơ.



Tên gọi ở nhà là Niệm Niệm.



Cùng năm đó, kinh thành có người đến.



Hôm ấy, khi Lộ Trạch Khiêm bị Niệm Niệm kéo vào, ta thoáng sững sờ, rồi lập tức kéo con bé lại.



“Chủ tử, Thẩm tướng quân còn đang đợi.”



Lộ Thập đã chững chạc hơn nhiều, đứng sau Lộ Trạch Khiêm, cung kính nhắc.



Lộ Trạch Khiêm nhìn ta một lúc, không nói lời nào, quay người bỏ đi.



Kiếp này, hắn đã làm thừa tướng, sớm hơn kiếp trước một năm.



Thiết Vân Đài cũng đã tử trận vài tháng trước, sớm hơn kiếp trước một năm.



Hai người họ, không ai chịu nhường ai.



Niệm Niệm thắc mắc: “Thúc thúc ấy là ai?”



“Không phải người tốt.” Ta dỗ con ngủ trưa: “Con đừng để ý.”



Có người nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, Thẩm Kinh Mặc không biết đã trở về từ lúc nào. Khi nhìn Niệm Niệm, trong mắt chàng là một tầng dịu dàng không cách nào tan biến.



Chàng ra hiệu muốn đổi chỗ nói chuyện. Thấy Niệm Niệm đã ngủ say, ta nhẹ nhàng đặt con bé xuống rồi theo chàng ra ngoài.



“Việc tiếp tế lương thảo đều giải quyết xong rồi. Lần này Lộ Trạch Khiêm đến, hắn muốn làm gì?” Ta cúi đầu, để Thẩm Kinh Mặc nắm tay dẫn đi.



“Không rõ, Hoàng thượng phái hắn đến giám sát quân.”



“Thiết Vân Đài c/h/ế/t rồi, bộ tộc của hắn đang tập hợp nhân lực tấn công Biên thành, trận chiến sắp tới chắc chắn khốc liệt. Giờ mà Lộ Trạch Khiêm đến, không phải điềm lành.”



Kiếp trước, Thẩm Kinh Mặc cũng bỏ mạng trong trận chiến này.



Thẩm Kinh Mặc nói: “Năm đó c/h/ế/t trận, ta luôn cảm thấy có điều mờ ám.”



“Ý chàng là… có nội gián?”



“Ừ.” Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc trầm xuống. “Có người đã động tay vào ngựa, khiến ngựa chạy chậm chạp, không thuận.”



“Lộ Trạch Khiêm?”



“Không đến mức đó. Hắn tuy điên cuồng, nhưng không đến nỗi đê tiện như vậy.”



Hôm sau, ta tình cờ gặp Lộ Trạch Khiêm ở cổng.



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Niệm Niệm tung tăng chạy đến vẫy tay với hắn, “Lộ thúc thúc!”



Lộ Trạch Khiêm hơi sững lại, giơ tay định xoa đầu con bé, nhưng ta đã bước lên trước, chặn nhẹ lại, “Lộ thừa tướng.”



Hắn ngẩn người trong chốc lát, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Uyển Hương, tinh thần của nàng đã tốt lên nhiều rồi.”



“Chủ tử, đã đến giờ dùng cơm rồi.” Lộ Thập lạnh lùng nhắc, “Ngài cả ngày chưa ăn gì, không chịu nổi đâu.”



Lộ Trạch Khiêm ho nhẹ, “Ta không bảo hắn nói vậy, ta không phải—”



“Ta hiểu.” Ta cắt lời, “Mau đi ăn chút gì đi.”



Lộ Trạch Khiêm nhìn Niệm Niệm lần cuối, rồi rút từ tay áo ra một cái trống lắc sơn đỏ.



“Đồ từ kinh thành, nếu con bé thích thì cứ để nó chơi.”



Niệm Niệm nhanh tay nhận lấy, cười tươi: “Cảm ơn thúc thúc!”



Lộ Trạch Khiêm lại thất thần, bị Lộ Thập mặt lạnh kéo đi.



Bóng lưng hắn gầy đi trông thấy.