Giấc Mộng Xưa

Chương 5



Ta biết rõ mình đang nói năng chua chát, nhưng ta vui lòng như thế.



Hắn im lặng, quay đầu nhìn lũ la đi ngang qua.



Vút!



Tiếng xé gió nhẹ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của núi rừng.



Kèm theo đó là một tiếng kêu t.h.ả.m khốc.



Người vận chuyển vật tư trúng một mũi tên ngay giữa trán, c/h/ế/t tại chỗ.



Thi thể đổ sập xuống nền tuyết, phát ra tiếng “bịch” nặng nề.



Mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt, rồi lập tức hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng sát khí vang rền.



“Huynh đệ! Làm xong vụ này, ăn Tết cho đã!”



Ta liền hiểu, gặp phải sơn tặc rồi.



Thẩm Kinh Mặc lập tức nắm chặt cổ tay ta:



“Đi!”



Sau lưng vang lên tiếng gào khàn khàn:



“Chặn đôi nam nữ kia lại! Bọn chúng là có giá nhất!”



Tiếng bước chân phía sau dồn dập, hỗn loạn.



Ta đã ướt giày tất, dù được kéo đi cũng chẳng chạy nhanh được.



Ngàn cân treo sợi tóc, ta vội rút chiếc trâm vàng cài tóc, ném về phía xa.



Vàng bạc, chỉ cần không phải kẻ mù, ai cũng biết quý thế nào.



Chiếc trâm rơi vào kẽ đá, trong thoáng chốc đã kéo sự chú ý của đám cướp đi nơi khác.



Ta gắng sức, dồn hết tinh thần chạy theo Thẩm Kinh Mặc.



Cành cây dọc đường quất rát lên da thịt.



Bóng lưng trước mắt, trong khoảnh khắc, chồng lên một ký ức xưa…



“Uyển Hương, ta bị thương rồi, không cầm cự được lâu.”



“Ngoan nào… ta che cho nàng…”



“Cứ chạy về phía trước… đừng quay đầu lại…”



“Uyển Hương, đừng để ta c/h/ế/t uổng…”



“Bạch tiểu thư!”



“Bạch tiểu thư!”



Giọng Thẩm Kinh Mặc kéo ta giật khỏi dòng ký ức.



“Ta đây!”



“Họ đông quá, ta không địch nổi. Chạy là thượng sách. Chỉ tiếc trời lạnh chưa đủ, e là phải chịu chút khổ sở.”



Ta nhìn theo ánh mắt hắn.



Dòng suối dưới khe núi vẫn chưa đóng băng, nước biếc chảy xiết.



Thẩm Kinh Mặc quay đầu, không cho ta kịp phản ứng, bắt đầu cởi cổ áo cho ta.



Ta thở dốc:



“Chúng ta… nhảy xuống sao?”



“Đúng. Áo choàng thấm nước sẽ thành gánh nặng. Đám sơn tặc này ra tay tàn độc, vừa rồi đều là một đao lấy mạng, không chạy thì chỉ còn chờ c/h/ế/t.”



Trong mắt Thẩm Kinh Mặc lóe lên ánh sắc lạnh:



“Rồi sẽ có lúc ta đ.á.n.h trở lại, chưa vội.”



Ta do dự một thoáng:



“Được.”



Cởi bỏ áo choàng, cơn rét buốt bám dính như xương, khiến ta run lẩy bẩy.



Thẩm Kinh Mặc liếc ta một cái, bỗng nói:



“Bạch tiểu thư, đắc tội.”



Nói rồi, hắn ghì chặt ta, lao xuống.



“Bùm!”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



Nước hồ lạnh buốt xộc vào miệng mũi, trong tai chỉ còn lại tiếng ù ù của nước chảy.



Ta cố gắng nín thở, nhưng vẫn sặc mấy ngụm nước.



Trên đầu, tiếng c.h.ử.i thô lỗ không ngừng dội xuống.



Ta chật vật nổi lên mặt nước, toàn thân rét run.



Dòng suối chảy xiết, ta ôm lấy một tảng đá, cố bơi về phía bờ.



“Bạch tiểu thư…”



Thẩm Kinh Mặc còn định kéo ta, bị ta hất mạnh ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Hắn lập tức nắm chặt cánh tay ta, dùng sức kéo ta về phía bờ.



Ta tức tối:

“Ta tự làm được! Buông ta ra!”



“Nghe lời.”



Câu an ủi vô tình này không khiến lòng ta dịu lại, ngược lại càng làm ta thêm phẫn nộ, vùng vẫy kịch liệt:



“Thẩm tướng quân là người đã thành thân, chẳng lẽ không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân? Bạch Uyển Hương ta không phải hạng ham sống sợ c/h/ế/t! Không cần ngài ôm ta nhảy xuống!”



Thẩm Kinh Mặc bất ngờ xoay người, vác thẳng ta lên vai, nghiến răng:



“Dưới này là bãi đá, không muốn tan xương nát thịt thì im ngay!”



Ta gần như phát cuồng:



“Thả ta xuống! Thẩm Kinh Mặc, đồ vô liêm sỉ!”



“Giữ được mạng quan trọng hơn giữ thể diện! Còn ồn ào ta thả xuống cho cá ăn!”



Hắn như hòn đá dầu, nói không lọt tai. Đến khi đặt ta xuống bờ, hắn cởi áo ngoài, không để ta khước từ, kéo tay ta đặt lên cánh tay trái của mình:



“Giúp ta nắn khớp.”



Lúc này ta mới phát hiện một tay Thẩm Kinh Mặc mềm nhũn, không còn sức, đã trật khớp.



“Ta không đủ sức…”



“Không sao. Nàng giữ chặt, ta tự làm.”



Thẩm Kinh Mặc khẽ nhíu mày, mái tóc ướt bết vào quai hàm cứng cỏi, từng giọt nước theo đường nét cơ thể chảy xuống lồng n.g.ự.c rộng.



Hắn nghiến răng, kéo mạnh ra ngoài, “rắc” một tiếng, rồi tìm góc độ, ấn trở lại, ngón tay đã cử động bình thường.



Việc đầu tiên hắn làm sau đó, là cúi xuống vén váy ta.



“Thẩm Kinh Mặc!” Ta quát khẽ, toan tránh, bị hắn giữ lấy mắt cá chân.



Hắn cúi đầu, động tác nhanh gọn:



“Chân nàng bị xước, còn chảy máu. Đừng động.”



Thẩm Kinh Mặc xé áo mình, lấy vải băng bó sơ qua vết thương cho ta.



Ta run lên vì lạnh, rõ ràng trong người đang bốc hỏa, mà chẳng biết xả vào đâu.



Đây là cái gì chứ?



Hắn ngẩng nhìn trời, nói:



“Chốc nữa sẽ có tuyết. Trước đó không tìm được đường ra khỏi núi, hai chúng ta có khi c/h/ế/t cóng ở đây.”



“Uyển Hương, đứng lên nổi không?”



Nói xong, chính hắn cũng khựng lại.



Hai chữ “Uyển Hương” từ miệng hắn bật ra, tự nhiên trôi chảy, cảnh này đã lặp lại trong mộng hàng trăm hàng ngàn lần.



Ta lặng lẽ nhìn hắn, rồi đột nhiên đứng dậy, quay đầu bỏ đi.



Ta nghĩ, thà c/h/ế/t ở đây cho xong.



Sao phải chịu khổ thế này?



Rõ ràng nhận ra, “Uyển Hương” gọi trôi chảy như vậy, mà không chịu nhận ta.



Thẩm Kinh Mặc thật là kẻ đại ác.



“Bạch Uyển Hương.” Thẩm Kinh Mặc đuổi theo.



“Đừng gọi ta!” Ta vừa đi vừa gắt gỏng:

“Cái tên của ta mà ngài cũng dám gọi? Đã cưới vợ thì phải giữ nam đức! Không được theo ta!”



Ta tức tối tiến lên, Thẩm Kinh Mặc cứ lặng lẽ theo sau, chỉ khi ta lạc hướng mới nhẹ nhàng nhắc nhở.



Ra khỏi rừng, một luồng gió lạnh buốt quét tới.



“Bạch tiểu thư, đừng đi nữa.” Giọng Thẩm Kinh Mặc trầm xuống.



“Tuyết xuống rồi.”



Gió thổi qua rừng, cuốn theo từng cơn tuyết mịn.



Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời tối đen như mực, lòng ta cũng dần dần chìm xuống tận đáy.



Tuyết lớn gió núi, chúng ta đi không thoát.



Sau cái lạnh tê dại này, sẽ là cơn đói cồn cào.



Cái đói rét xen nhau mới thật hành hạ con người, liệu có thể chịu nổi chăng?



“Tướng quân thấy nên làm thế nào?” ta hỏi.



Thẩm Kinh Mặc vung đao c.h.é.m rạp bụi gai:



“Tìm chỗ trú chân.”



Những năm trước, núi Tùng Tử chưa bị triều đình thu làm trường săn của hoàng gia, trên núi còn rải rác vài hộ thợ săn.



Giờ đã mấy năm qua, bọn họ sớm dời đi; chỉ còn đám sơn tặc lang thang cướp bóc, đốt phá, g.i.ế.c người.



Những căn nhà mà thợ săn để lại, phần nhiều đã đổ nát.