Gian Xuân Đài

Chương 10



Tin đồn mà các nha hoàn kể đến đó là hết.

 

Phần sau là mẫu thân đích thân đến chùa kể cho ta nghe.

 

Thì ra Thục phi vừa luyện thành công một loại linh đan, vốn định dâng lên cho hoàng đế dùng.

 

Một viên duy nhất, do nàng tu hành cầu nguyện suốt bốn mươi chín ngày, dùng chính huyết nhục của bản thân làm thuốc dẫn.

 

Triệu Lan Nhược làm loạn, đập vỡ viên linh đan duy nhất ấy.

 

Thục phi quỳ gối giữa điện, nước mắt giàn giụa:

 

"Công chúa vốn đã không ưa thần thiếp, thần thiếp không dám cãi lại. Nhưng viên linh đan ấy…"

 

Thục phi nghẹn ngào, nói không thành tiếng.

 

Cung nữ bên cạnh chịu không nổi, quỳ xuống dập đầu, rồi vén tay áo Thục phi lên, để lộ vết thương đẫm m.á.u bên cánh tay quấn đầy lụa:

 

"Xin bệ hạ minh giám!”

 

"Linh đan này phải dùng huyết nhục của người thành tâm cầu nguyện suốt bốn mươi chín ngày!”

 

"Thục phi nương nương đã cầu nguyện trong điện suốt hai tháng, mới có thể tự mình rạch thịt luyện đan vì bệ hạ!"

 

Thục phi lảo đảo sắp ngã:

 

"Thiếp rạch thịt không tính là gì… nhưng làm lỡ việc bệ hạ dùng linh đan… thần thiếp, thần thiếp thật sự không biết phải làm sao..."

 

Hoàng đế nổi giận.

 

Lập tức phế Triệu Lan Nhược, tước phong hiệu công chúa, đày làm thứ dân.

 

Hồng Trần Vô Định

Lại lấy lý do giáo dưỡng thất bại mà cấm túc hoàng hậu nửa năm, trao quyền quản lục cung cho Thục phi.

 

Triệu Lan Nhược tuy mất danh công chúa, nhưng chiếu chỉ ban hôn với Tạ Hoài Lăng vẫn không bị thu hồi.

 

Nên nàng vẫn phải gả vào Tạ phủ.

 

Nhưng một người vốn đã không được Tạ phu nhân yêu thích, lại thêm mất thánh sủng, kết cục sẽ thế nào, e là không cần đoán cũng biết.

 

Mẹ ta im lặng thật lâu.

 

Cuối cùng mới lên tiếng:  

 

"Nữ nhi ngoan của ta, tháng trước con bảo ta mời Đỗ phu nhân đến Đại Từ Quán dâng hương, chẳng lẽ khi đó đã bắt đầu mưu tính rồi sao?"

 

Đỗ phu nhân, chính là mẫu thân của Thục phi.

 

Ta nhờ bà, kéo Thục phi nhập cuộc.

 

Thục phi muốn ngôi hoàng hậu.

 

Ta muốn Triệu Lan Nhược phải tự nếm quả đắng.

 

"Mẹ thấy con có tàn nhẫn không?"

 

Mẫu thân lắc đầu, nhẹ nhàng xoa tóc ta.

 

"Mẹ chỉ thấy đau lòng…”

 

"Con gái ngoan ngoãn của mẹ đã phải chịu bao nhiêu ấm ức mới khổ tâm tính toán đến mức ấy…"

 

25

 

Tháng thứ ba ta ở Đại Từ Quán.

 

Một ngày nọ, nha hoàn từ bên ngoài trở về, sắc mặt dần mất đi nét tươi vui.

 

"Nương tử, nghe nói phản quân đã chiếm được Nguyên Thành rồi.”

 

"Nguyên Thành mà mất, kế tiếp sẽ là kinh thành. Nương tử, người nói xem, phản quân có thật sự đánh hạ được Thịnh Kinh không?"

 

Trái ngược với nét âu sầu trên mặt các nàng, trong lòng ta như có một sợi tơ đã lâu phủ bụi, khẽ rung lên.

 

Giang Tuyết Hạc —

 

Cái tên ấy, ta gần như không dám nghĩ đến.

 

Chỉ có thể ngày ngày cắm cúi, thêu hết tấm khăn này đến tấm khăn khác.

 

Đến nay, ta đã thêu được chín mươi tám chiếc.

 

Hắn từng hứa với ta, sẽ sống sót để gặp lại.

 

Còn ta thì hứa với hắn, sẽ thêu cho hắn một trăm chiếc khăn tay.

 

Không ai được thất hứa.

 

Ta lại cầm kim lên.

 

Lúc này, một nha hoàn thở dài khe khẽ:  

 

"Nghe nói trong thành cũng bắt đầu có người c.h.ế.t đói rồi."

 

"Chuyện này cũng khó tránh khỏi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nha hoàn còn lại cũng lộ vẻ u buồn:  

 

"Từ khi phản quân vượt qua sông, thành bị phong toả hoàn toàn.”

 

"Lương thực không chuyển vào được, giá gạo cứ tăng từng ngày, mấy ai còn đủ tiền mua nữa?

 

"Huống chi năm nay lại lạnh đến vậy."

 

Ta đặt kim chỉ xuống:  

 

"Gạo mà phủ Thái sư đưa đến, còn bao nhiêu?"

 

"Còn nửa thạch."

 

Nghe xong, nha hoàn hơi hoảng hốt:  

 

"Nương tử, người… chẳng lẽ định—"

 

Bách tính không còn lương thực.

 

Nhưng trong kinh, có nhà quan lại quyền quý nào mà không đủ ăn ba năm?

 

Huống hồ khi phản quân vừa chiếm được toà thành đầu tiên, dân chúng còn chưa biết, thì đám quý tộc ấy đã lo tích trữ, vét sạch kho lương ở mấy phủ gần đó.

 

Ngay cả phủ Thái sư và nhà họ Tạ cũng không ngoại lệ.

 

Lúc ấy, bách tính còn vui vẻ bán gạo, giờ chắc đã hối hận đến tận xương tuỷ.

 

Nếu ta chưa từng chứng kiến khổ đau.

 

Có lẽ ta vẫn có thể khoanh tay đứng nhìn.

 

Nhưng ta lại từng thấy —

 

Thấy Trần Mạnh mất cả gia đình.

 

Thấy Lý Thắng trơ mắt nhìn phụ thân bị đánh chết.

 

Thấy Tiểu Anh lê chân tập tễnh giữa tuyết lạnh…

 

Trên đời có quá nhiều khổ nạn, ta không thể cứu hết được.

 

Nhưng ta sẽ cứu lấy người mà ta có thể cứu.

 

"Bát Vân, đi mời trụ trì đến, nói ta có chuyện muốn bàn."

 

Ta quay sang hai nha hoàn:

 

"Trúc Lộ, gọi mấy gia nhân mẫu thân ta để lại đến đây, bảo họ chỉ để lại phần gạo đủ dùng trong ba ngày, còn lại mang hết ra."

 

Trụ trì tới rất nhanh.

 

Nghe xong kế hoạch của ta, trong mắt bà hiện rõ vẻ kinh ngạc, cúi sâu người hành lễ:  

 

"Lư nương tử có lòng nhân nghĩa, bần ni tự thấy hổ thẹn không bằng.”

 

"Chỉ là, trong thành người đói cả ngàn cả vạn, dù nương tử có đem hết gạo ra, cũng chỉ giải được nhất thời."

 

Ta đỡ lấy tay trụ trì:  

 

"Trụ trì không cần lo.”

 

"Trước tiên lấy gạo ta có, nấu thành cháo loãng, lấy danh nghĩa Đại Từ Quán mà phân phát cho dân đói trong thành.”

 

"Còn về sau để ta nghĩ cách."

 

Nói xong, ta khoác áo choàng trắng rời khỏi cửa.

 

Bát Vân vén váy đuổi theo sau lưng:  

 

"Nương tử! Người đi đâu vậy?"

 

Ta đẩy cánh cổng lớn, khẽ mỉm cười:

 

"Đi hóa duyên."

 

26

 

Ngoài cổng chùa, ta gặp được vị “hữu duyên nhân” đầu tiên.

 

Tạ Hoài Lăng khoác sương đội tuyết, không biết đã đợi bao lâu rồi.

 

Đây không phải lần đầu tiên hắn tới.

 

Bát Vân từng bắt gặp vài lần, còn cảm thán rằng Tạ Hoài Lăng quả thật là kẻ si tình hiếm thấy trên đời.

 

Nhưng ta, ngay cả một lời thuận tai cũng không muốn để hắn nghe.

 

Ta liền kể rõ từ đầu đến cuối những oán hận giữa ta và hắn.

 

Từ đó, chẳng còn ai nhắc đến hắn trước mặt ta nữa.

 

"Huệ Âm!"

 

Tạ Hoài Lăng hấp tấp bước lên, trên khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện một tia vui mừng:

 

"Cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta rồi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com