Gian Xuân Đài

Chương 9



Nắng thu rọi xuống vai ta, ấm áp nhẹ nhàng.

 

Ta không ngoái đầu lại một lần nào.

 

Tốt thật.

 

Ta không còn là thê tử của hắn nữa rồi.

 

23

 

Khi trở về nhà, trong lòng ta có phần thấp thỏm.

 

Khác với mẫu thân luôn một lòng lo nghĩ cho ta, phụ thân ta là gia chủ nhà họ Lư, một người nghiêm cẩn giữ lễ, chưa chắc đã có thể chấp nhận một nữ nhi rời khỏi khuôn phép như ta.

 

Bước vào chính đường, quả nhiên thấy phụ thân nét mặt đầy u sầu.

 

Ta trong lòng thấp thỏm, liền chỉnh lại y phục, cúi người hành lễ.

 

Phụ thân ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt dịu lại đôi phần.

 

"Đã về rồi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

 

"Đừng sợ, mọi chuyện đã có phụ thân lo. Đợi sóng gió qua đi, phụ thân sẽ lại tính cho con một đường tốt, nhất định không để con phải chịu uất ức."

 

Ta dò hỏi: 

 

"Ý phụ thân là..."

 

"Nữ nhi Lư gia, dù có tái giá, cũng phải gả vào danh môn thế gia."

 

Phụ thân vuốt râu, nhưng trong mắt lại hiện lên nét u ám:  

 

"Chỉ là phản quân thế như chẻ tre, nay đã chiếm được Hoài Thành. Ta nhiều lần khuyên Hoàng thượng triệu chư quận chi binh về kinh cứu giá, nhưng đều bị Cao Thái bảo phản bác... Cứ như vậy, Thịnh Kinh nguy mất!"

 

Lòng ta khẽ lay động.

 

Ngay cả ta, một nữ tử khuê phòng cũng hiểu rõ, đương kim Hoàng thượng không phải một minh quân.

 

Bạo chính kéo dài, tham quan hoành hành, dân chúng đói khổ, sống không bằng chết.

 

Trên đường bắc thượng, ta đã tận mắt chứng kiến khung cảnh tan hoang, trái ngược hẳn với vẻ phồn hoa của Thịnh Kinh.

 

Nỗi khổ ấy, người ngồi trong thành trì này, vĩnh viễn không thể tưởng tượng được.

 

Dân chúng đang khát khao thay triều đổi đại, cũng là lý do nghĩa quân đánh đâu thắng đó.

 

Ta cho lui hết người hầu, hạ giọng nói:  

 

"Phụ thân, bệ hạ vốn chẳng phải một minh quân..."

 

"Vô lễ!"

 

Vừa mở miệng, phụ thân đã tức giận ném chén trà xuống chân ta.

 

"Con sao có thể có loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy!”

 

“Nhà họ Lư đất Phạm Dương ta, theo Thái Tổ hoàng đế chinh chiến thiên hạ, phụ tá các đời thiên tử, khổ tâm tận lực suốt ba trăm năm nay!”

 

"Những đạo lý trung quân ái quốc ta đã dạy con, con đều quên sạch rồi sao?!"

 

Ta chậm rãi quỳ xuống.

 

"Phụ thân dạy con trung quân ái quốc, cũng từng dạy con: dân là gốc, vua là ngọn.”

 

"Vua bạo ngược, kẻ chịu khổ vẫn là bách tính lê dân.”

 

"Chẳng phải tổ tiên nhà họ Lư chúng ta từng theo Thái Tổ diệt trừ bạo chúa tiền triều, mang lại thanh minh cho thiên hạ sao?"

 

Phụ thân giận dữ tột độ, giơ tay tát lệch mặt ta.

 

Mẫu thân vội vàng chắn trước người ta:  

 

"Phu quân! Sao chàng có thể ra tay với con gái!"

 

Phụ thân ngẩn ra nhìn bàn tay mình, trong mắt dường như có chút hối hận, nhưng giọng vẫn nghiêm khắc:  

 

"Nhìn xem nó thành ra cái gì rồi!”

 

"Ta nếu không quản, chẳng phải nó sắp tạo phản đến nơi rồi sao?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hồng Trần Vô Định

"Lư gia ta làm gì có kẻ bất trung bất hiếu như vậy!"

 

Nói xong, ông lớn tiếng hô:  

 

"Người đâu!"

 

Vài tên gia đinh lực lưỡng lập tức bước vào.

 

"Đem tiểu thư nhốt vào từ đường, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được thả ra!"

 

Ta khép mắt.

 

Thực ra ta đã biết, dù nói bao nhiêu lời, cũng khó lay chuyển ngọn núi trung hiếu trong lòng phụ thân.

 

Huống hồ là chuyện giữa ta và Giang Tuyết Hạc.

 

Trong mắt ông, đó chắc chắn là điều điên rồ.

 

Ta cúi mình, trán chạm đất.

 

"Không cần đâu, phụ thân.”

 

"Con cũng chẳng có ý định tái giá nữa.”

 

"Con muốn đến Đại Từ Quán tu hành, xin phụ thân cho phép."

 

24

 

Trên đường đưa ta đến Đại Từ Quán, mẫu thân vẫn không ngừng lau nước mắt.

 

Bà không hiểu vì sao ta lại cứng rắn đến thế, không chịu cúi đầu trước phụ thân.

 

Nhưng mẫu thân không trách ta, chỉ dịu dàng vuốt má ta, nói:

 

"Đừng sợ, mẫu thân sẽ thường xuyên đến thăm con. Nếu thiếu gì, cứ nhờ người nói với ta, ta sẽ lập tức mang đến.

 

"Chuyện bên phụ thân con, mẫu thân sẽ đứng ra nói giúp. Không muốn tái giá thì thôi, đừng nói là nhà họ Lư, chỉ cần của hồi môn của ta cũng đủ nuôi con cả đời rồi."

 

Nói được một lúc, hai hàng nước mắt lại tuôn rơi theo gò má.

 

Cuối cùng bà không nhịn được nữa, ôm chầm lấy ta vào lòng.

 

"Con của ta, ta nguyện ăn chay niệm Phật cả đời, chỉ mong con được bình an như ý."

 

Ta nép trong vòng tay mẫu thân, chỉ cảm thấy một thứ bình yên chưa từng có:

 

"Được làm nữ nhi của mẫu thân, là phúc lớn nhất đời con."

 

Cuộc sống trong chùa thanh đạm.

 

Nhưng đó là đối với ta của ngày trước.

 

Còn bây giờ, ta chỉ thấy như được thoát khỏi lồng son, tự do thở hít bầu trời ngoài cửa.

 

Khuyên mãi, mẫu thân mới chịu để lại hai trong số tám nha hoàn theo hầu.

 

Ta không muốn họ vì ta mà phải ăn chay niệm Phật, mỗi ngày đều đuổi họ ra ngoài chùa dùng cơm ở quán.

 

Hai người họ thoát khỏi không khí nặng nề nơi đại viện, vui mừng như chim sổ lồng, ríu rít kể cho ta nghe chuyện ngoài kia.

 

Tạ Hoài Lăng rốt cuộc cũng cưới công chúa.

 

Nhưng mấy ngày trước đại hôn, Tạ phu nhân đã sai hai thông phòng vào phòng hắn.

 

Trước kia bà cũng từng làm thế, nhưng chưa kịp đưa đến trước mặt ta, Tạ Hoài Lăng đã trả về.

 

Lần này, hắn lại nhận.

 

Không còn nghi ngờ gì, chuyện này như một cú tát vào mặt Triệu Lan Nhược.

 

Triệu Lan Nhược không cam lòng, kéo người xông vào Tạ phủ, lôi hai nữ tử đáng thương ấy ra, lột hết y phục, trói vào đuôi ngựa mà kéo đi khắp đường.

 

Tạ Hoài Lăng không tức giận, chỉ sai người đưa họ vào y quán chữa trị, đồng thời đích thân đưa Tạ phu nhân vào cung.

 

Tạ phu nhân khóc lóc một trận trong cung của Thục phi, rồi dẫn theo hai cung nữ xinh đẹp về phủ.

 

Kèm theo là khẩu dụ từ Thục phi, khiển trách Triệu Lan Nhược thân là công chúa mà ganh ghét vô độ, không xứng làm gương cho nữ nhi trong thiên hạ.

 

Triệu Lan Nhược là con vợ cả của hoàng hậu, xưa nay chưa từng bị nhục nhã như vậy, liền xông thẳng vào cung của Thục phi đập phá một trận long trời lở đất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com