Gian Xuân Đài

Chương 11



Ta mỉm cười dịu dàng với hắn.

 

Ánh mắt Tạ Hoài Lăng lại càng sáng rỡ.

 

"Thưa Tạ lang quân," ta cất lời, "Đại Từ Quán sắp dựng trạm phát cháo trong thành để cứu tế dân nghèo, không biết lang quân có thể quyên tặng một chút lương thực chăng?"

 

Tạ Hoài Lăng khựng lại một chút.

 

"Chuyện nàng muốn nói với ta chỉ có vậy thôi sao?"

 

Ta vẫn giữ nguyên nụ cười:

 

"Sao lại nói là ‘chỉ có vậy thôi’ chứ? Đây là việc tích đức vô lượng mà.”

 

"Lang quân thấy thế nào?"

 

Ánh sáng trong mắt Tạ Hoài Lăng từng chút từng chút tắt đi.

 

“Nàng biết ta không thể từ chối nàng.”

 

Ta hơi cúi người hành lễ:  

 

“Lang quân thật là người trọng nghĩa.”

 

Gia nhân đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.

 

Ta lên xe trở về phủ Thái sư.

 

Mẫu thân nghe xong chuyện ta muốn làm, liền nói:  

 

"Huệ Âm, con muốn phát cháo, ta tất nhiên sẽ không phản đối.”

 

"Chỉ là con giúp được bao nhiêu người đây?”

 

"Dân đói trong thành nhiều không kể xiết, dù có dọn sạch cả phủ Thái sư, e rằng cũng không cầm cự được hết mùa đông này."

 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Mây xám giăng kín trời, tuyết phủ khắp sân sâu, nhưng phía chân trời vẫn lấp ló một vệt sáng không thể che giấu.

 

"Mẫu thân, con chỉ cần hai thạch gạo."

 

Ta mỉm cười quay đầu lại:

 

"Phần còn lại, con sẽ đi xin từ những nhà khác.”

 

"Con đang làm việc thiện, quang minh chính đại, không có gì phải ngại ngùng cả.”

 

"Huống chi, mùa xuân rồi cũng sẽ đến."

 

Mẫu thân vẫn còn nét lo âu trong mắt.

 

Bỗng bên ngoài truyền vào một giọng nói trầm ổn:  

 

"Cho nó năm thạch!"

 

Ta sững người:

 

"Phụ thân!"

 

Ngoài cửa chỉ thấy vạt áo tím thoáng lướt qua.

 

Bóng dáng phụ thân đã khuất sau hành lang.

 

27

 

Từ phủ Thái sư bước ra, nơi đầu tiên ta đến là Tống phủ ngay sát bên.

 

Tuy cùng sống sát vách, nhưng Tống phủ từ trước tới nay vốn chẳng mấy thân thiết với nhà họ Lư.

 

Song khi nghe rõ ý định của ta, sắc mặt Tống phu nhân cũng dịu xuống đôi phần.

 

"Lư nương tử, ngươi đúng là không giống phụ thân ngươi."

 

Tống phủ quyên ra hai thạch gạo.

 

Tiếp đó là Tôn phủ, Vương phủ…

 

Ta lần lượt tìm đến từng nhà.

 

Bọn họ chắc chưa từng thấy một tiểu thư quý tộc nào không màng thể diện như ta, ánh mắt nhìn ta mỗi người một vẻ, nhưng phần lớn vẫn chịu xuất chút lương thực.

 

Dù sao nạn đói mới chỉ bắt đầu.

 

Danh tiếng Lư gia, ta còn có thể dùng để đổi chút thiện tâm.

 

Cũng có nơi, vừa nghe ta nói ra ý định liền muốn đuổi ta ra khỏi cửa.

 

Ta không giận, vẫn mỉm cười nói:

 

"Phu nhân chắc chưa từng bị đói phải không? Không biết khi người ta đói đến tuyệt vọng, chuyện gì cũng dám làm.”

 

"Nếu có một ngày, bách tính bị dồn vào đường cùng, họ có nhớ ra, chính phu nhân từng vét sạch gạo trong tay họ không?"

 

Phu nhân nọ biến sắc:  

 

"Họ bán, ta trả tiền, giao dịch sòng phẳng, sao có thể trách ta?"

 

"Phu nhân nói vậy sai rồi.”

 

"Nếu họ cũng được như phu nhân, sớm biết được tin phản quân ở Bắc địa tạo phản, liệu họ còn đem gạo bán cho phu nhân không?"

 

"Lư nương tử, quả là miệng lưỡi sắc bén!"

 

"Xin phu nhân lượng thứ, ta cũng chỉ muốn vì họ mà cầu một con đường sống.”

 

"Nếu một ngày kinh thành thật sự đại loạn, phủ quý nhân liệu có thể đứng ngoài sóng gió?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cuối cùng, ta vẫn xin được một thạch gạo.

 

Ba ngày liền, ta bôn ba khắp các phủ đệ phú quý trong thành.

 

Khi trở về Đại Từ Quán, trời đã tối khuya.

 

Trúc Lộ ở lại chùa kiểm kê lương thực, mặt mày đỏ hồng vì phấn khích.

 

"Nương tử, chúng ta đã gom được bảy mươi thạch gạo rồi!"

 

Chất đầy ba gian thiền phòng.

 

Ta đưa tay luồn qua đống gạo vàng trắng lấp lánh, khẽ thở ra một hơi.

 

Nếu nấu thành cháo loãng, cầm cự được một tháng là có thể.

 

Còn sau một tháng thì…

 

Ta quấn chặt áo choàng, nhìn về phía chân trời xa tít ngoài thành.

 

Giang Tuyết Hạc.

 

Ta thật sự muốn gặp lại hắn.

 

28

 

Nửa tháng sau.

 

Nghĩa quân rốt cuộc cũng áp sát kinh thành.

 

Sự yên ổn gắng gượng mấy ngày qua trong Thịnh Kinh phút chốc sụp đổ.

 

Bóng đen của ngày thành bị phá bao trùm lên đầu mỗi người.

 

Ngay cả hoàng đế cũng không còn lui tới Đan phòng, mà lập tức triệu các trọng thần nhập triều, thương nghị việc nam thoái.

 

Mẫu thân vội vã đến tìm ta, bảo ta thu dọn hành lý để cùng bà xuống phía nam.

 

Ta lắc đầu từ chối.

 

"Huệ Âm!"

 

Mẫu thân ta sốt ruột đến đỏ bừng cả mặt:  

 

"Lúc này mà con còn cố chấp với cha con sao?!"

 

"Mẫu thân, con không phải cố chấp.

 

"Con chỉ muốn mẫu thân đừng lo, trong nghĩa quân có cố nhân của con.

 

"Họ sẽ không làm hại con đâu."

 

Mẫu thân ngây người.

 

"Cố nhân? Bắc địa? Chẳng lẽ là…"

 

Ta mở chiếc khăn tay cuối cùng ra.

 

Đó là một tấm khăn gấm thêu uyên ương song túc.

 

"Mẫu thân, con đã gặp lại Giang Tuyết Hạc rồi."

 

Vừa nghe thấy ba chữ ấy, mẹ ta liền hiểu, bà không thể khuyên ta nữa.

 

Không ai rõ hơn bà, ba năm Giang Tuyết Hạc bị lưu đày, ta đã sống như thế nào.

 

Mơ mơ hồ hồ, hệt như một cái xác không hồn.

 

Nửa năm đầu, ta gần như chỉ nằm liệt giường.

 

Nếu không phải ngày nào mẫu thân cũng ngồi bên cạnh rơi lệ, có lẽ ta đã không vượt qua được mùa đông đó.

 

"Thì ra là hắn.”

 

"Chỉ có hắn mới khiến con khắc cốt ghi tâm đến vậy."

 

Mẫu thân lặng đi một hồi lâu, rồi lại thấp giọng:

 

"Nhưng chiến loạn hiểm ác, nếu chẳng may hắn…"

 

Ta mỉm cười.

 

"Thì con vẫn sẽ sống thật tốt.”

 

"Phu nhân của thủ lĩnh nghĩa quân là một nữ nhân đầy hoài bão.”

 

"Từng nói với con, điều tiếc nuối nhất đời nàng ấy là chưa từng được học hành đàng hoàng.”

Hồng Trần Vô Định

 

"Nàng ấy nói nếu nghĩa quân thắng trận, nhất định sẽ mở trường dạy nữ tử, đến lúc đó sẽ để con làm viện trưởng."

 

"Không có ai bên con, con vẫn sống tốt.”

 

"Con sẽ mãi nhớ đến chàng, và mang theo nỗi nhớ ấy để sống là chính mình."

 

Mẫu thân ta rưng rưng nước mắt, ôm chặt ta lần cuối.

 

"Huệ Âm, con đã trưởng thành rồi."

 

Mẫu thân rời đi.

 

Phụ thân ta chắc chắn sẽ theo hoàng đế xuống phía nam.

 

Mẫu thân tuy không yên tâm về ta, nhưng càng không thể bỏ mặc phụ thân.

 

Ta cúi lạy thật lâu về phía ẫu thân rời đi.

 

Chỉ mong… chúng ta còn có ngày gặp lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com