Trụ trì nét mặt vẫn bình tĩnh, gom tất cả chúng ta lại trong đại điện, nhỏ giọng trì tụng kinh văn.
Ngoài cổng chùa, bỗng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
"Đại Từ Quán từng được thiên tử ban thưởng, vàng bạc không kể xiết!”
Có kẻ lớn tiếng cổ vũ:
"Đi theo ta vào trong g.i.ế.c hết! Cướp lấy những thứ quý giá rồi trốn xuống phía nam!"
Trụ trì vẫn không động đậy, giọng tụng trầm thấp như dòng nước ấm, xoa dịu những nữ đạo sĩ đang hoảng loạn:
"Chí tâm cúng dường kinh, nguyện cho chúng sinh, được nghe chính pháp, không sa tà kiến."
Bát Vân và Trúc Lộ run rẩy đứng chắn trước mặt ta, dù sợ vẫn gắng gượng bảo vệ ta.
Ta đẩy các nàng ra, rút con d.a.o găm giấu trong tay áo, bước ra sân, nín thở lắng nghe.
Tiếng hô hoán ngoài cổng như sóng trào, dữ dội và điên cuồng.
Hồng Trần Vô Định
Thế nhưng bất ngờ bị một tiếng hô lớn hơn lấn át:
"Đại Từ Quán đã cứu chúng ta trong hoạn nạn!”
"Mọi người theo ta, bảo vệ chư vị đạo trưởng!”
"Bảo vệ Đại Từ Quán!"
Lập tức, tiếng hô ứng hưởng vang dậy khắp bốn phương.
Tiếng bước chân vội vã vang lên, nhanh chóng át hết tiếng bọn cướp.
"Chư vị đạo trưởng đừng sợ!"
Có người đứng ngoài cổng gọi to:
"Chúng ta nhận được ân đức từ Đại Từ Quán, hôm nay xin thề sống c.h.ế.t bảo vệ sự bình an của mọi người!"
Mắt ta cay xè.
Những hạt nhân lành xưa kia đã gieo cuối cùng đã kết thành quả ngọt.
"Đa tạ!"
30
Khi trời gần hửng sáng, bên ngoài chùa đã hoàn toàn yên ắng.
Có người gõ cửa:
"Bọn cướp đã bị chúng ta đẩy lùi, chư vị có thể an tâm rồi."
Trụ trì nghe xong, sai tiểu đạo ra mở cửa cảm tạ.
Nhưng người ngoài lại vội nói:
"Đạo trưởng đừng mở cửa! Giờ trong thành toàn là phản quân, vẫn chưa an toàn đâu!"
Tim ta thắt lại.
Ta vội tiến lên:
"Xin hỏi, nghĩa quân đã vào thành rồi sao?"
"Đúng vậy."
Tay ta vô thức siết chặt chiếc vòng ngọc bên hông, còn muốn hỏi thêm điều gì đó.
Người kia bỗng kinh hãi:
"Không xong rồi! Có đội quân đang tới!"
Tiếng vó ngựa rầm rập kéo đến.
Một người ghìm cương trước cổng chùa, giọng khẽ run lên:
"Xin hỏi, nơi này có ai tên là Lư nương tử không?"
Ta như giẫm trên mây.
Tay nắm chặt vòng ngọc, mà chẳng thể dồn nổi sức lực.
Ngoài cửa, người kia lại hỏi lần nữa:
"Xin hỏi, nơi này có ai tên là Lư nương tử không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tại hạ họ Giang, là cố nhân của Lư nương tử."
Ta đẩy mạnh cửa.
Gió tuyết vừa lúc tan dần.
Chàng thanh niên vận bạch y giáp bạc, cưỡi ngựa đứng trước cổng chùa, phong tư tuấn tú, như ánh bình minh rạng rỡ giữa trời đất hoang tàn.
Hai ánh mắt giao nhau, chẳng biết ai là người rưng đỏ trước.
Hắn vươn tay về phía ta:
"Lư nương tử, ta đến để đòi lại trăm chiếc khăn tay ấy."
31
Về sau ta mới biết, nghĩa quân đánh vào thành, nhà họ Tạ lập công không nhỏ.
Tạ thừa tướng và phụ thân ta đều là trụ cột của triều đình tiền triều, nhưng lại chọn hai con đường hoàn toàn khác biệt.
Phụ thân dù sớm biết đại thế đã mất, vẫn quyết theo vị vua cuối cùng nam thoái.
Còn Thẩm công thì đã sớm chuẩn bị, bố trí phục binh tại Dung Sơn, c.h.é.m vị hoàng đế cuối cùng đã sợ đến vãi cả nước tiểu ngay dưới kiếm.
Phụ thân ta nhào đến ôm t.h.i t.h.ể hoàng đế.
Thẩm công vốn từng nghe danh phụ thân là người thanh liêm chính trực.
Ông đối với phụ thân vô cùng kính trọng, xưng "tiên sinh", lấy danh nghĩa hậu bối, tha thiết cầu xin phụ thân ở lại, cùng phụ tá tân triều an định trong ngoài, mở ra thời đại thịnh thế.
Phụ thân quay đầu, nhìn Thẩm công rất lâu.
Cuối cùng, ông rút từ trong n.g.ự.c ra một cuốn sách mỏng.
Đó là bản luận “Trị Thế Chi Đạo” mà ông dồn tâm huyết cả đời để viết nên.
"Kẻ trung trinh không thờ hai chủ”
"Quân vong, thần tử!"
Nói xong, chất độc ông đã uống từ trước bắt đầu phát tác, m.á.u từ miệng trào ra, rồi ông ngã xuống qua đời.
Mẫu thân theo sát phía sau, c.ắ.t c.ổ tự vẫn trong xe ngựa.
Thẩm công cúi đầu lạy ba lạy trước linh cữu phụ mẫu, hạ lệnh an táng họ theo nghi lễ quốc sĩ.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Giang Tuyết Hạc đưa ta đến tế bái cha mẹ.
"Huệ Âm…"
Hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta, sắc mặt thêm phần u ám:
"Thẩm công luôn muốn cứu cha mẹ nàng, nhưng bá phụ đã uống độc từ trước, còn bá mẫu thì…"
Một bên là người trong lòng, một bên là minh quân.
Hắn không thể làm gì khác.
Ta khẽ lắc đầu.
"Ta không trách ai cả. Đây là lựa chọn của phụ thân và mẫu thân. Có lẽ vào giây phút nhắm mắt, phụ thân thấy đó là một sự giải thoát.”
"Một bên là quân, một bên là dân, bỏ bên nào cũng khiến ông đau đến thấu tim.”
"Còn mẫu thân, người gả cho phụ thân năm mười sáu tuổi, cả đời chỉ sinh một mình ta.”
"Phụ thân thì gánh trên vai áp lực cả nhà họ Lư ở Phạm Dương, thế mà không nạp thiếp, không thông phòng, chỉ để giữ trọn lời hứa cả đời một lòng với mẫu thân."
"Nguyện làm gió Tây Nam, mãi mãi cuốn vào lòng chàng."
Như để chứng thực lời ta vừa nói.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, quét sạch lớp bụi trên bia mộ.
Ta cúi đầu thật sâu.
Phụ thân, con sẽ kế thừa di nguyện của người, giữ gìn cho thế đạo được thanh bình.
Mẫu thân, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, sống thật vững vàng, tự cầu một đời bình an thuận lợi.
"Đi thôi."
32
Lúc sắp vào thành, một bóng người đầu tóc rối bời, toàn thân lấm lem bất ngờ vung đao lao về phía ta.
Giang Tuyết Hạc phản ứng cực nhanh, tung một cước đá văng kẻ đó ra xa.
Người kia bay ngược lại năm sáu bước, nặng nề ngã xuống đất.