Gian Xuân Đài

Chương 13



Từ sau mái tóc rối bời vang lên một giọng nữ khàn đặc, rít lên đầy oán độc.

 

Nàng ta ngẩng đầu, gương mặt chằng chịt vết thương, vặn vẹo như lệ quỷ.

 

Nàng gào lên như muốn xé rách cả không trung:  

 

"Ta muốn g.i.ế.c ngươi!"

 

Ta chần chừ hỏi:

 

"Triệu Lan Nhược?"

 

Vì Tạ thừa tướng đầu hàng đúng lúc, Tạ gia được giữ nguyên gần như toàn bộ thế lực trong trận biến loạn này.

 

Ngoại trừ hai người.

 

Tạ Hoài Lăng và thê tử của hắn, Triệu Lan Nhược.

 

Nghe nói hôm kinh thành thất thủ, Tạ Hoài Lăng đang trên đường đến Đại Từ Quán tìm ta, lại bị một mũi tên lạc b.ắ.n mù một mắt.

 

Đội quân ấy là người của Trần Mạnh.

 

Do Tạ Hoài Lăng là người nổi bật nhất trong số hậu bối Tạ gia, Trần Mạnh đành phải đích thân đến xin lỗi.

Hồng Trần Vô Định

 

Nhưng trước đó, Mạch Đông đã kịp kể rõ ràng chuyện năm xưa hắn bỏ rơi ta.

 

Vì vậy, Trần Mạnh cúi người, nói một câu đầy cay độc:  

 

"Nghe nói Tạ lang quân khi ấy cứu công chúa họ Triệu, bỏ lại Lư nương tử cho chúng ta. Ta còn tưởng lang quân không có mắt, hóa ra là có đấy chứ.”

 

"Chỉ trách ta mù thôi, mong lang quân lượng thứ!"

 

Còn Triệu Lan Nhược, vào đúng ngày Thẩm công — nay đã là tân hoàng — đăng cơ, bị Tạ phu nhân lệnh người trói lại, cưỡng ép uống rượu độc.

 

Nhưng nàng ta xưa nay nào phải kẻ cam chịu.

 

Chẳng biết từ đâu lấy ra sức lực, mạnh mẽ vùng thoát khỏi tay hai gia nhân lực lưỡng đang giữ chặt, rồi dùng bát sứ đập nát đầu Tạ phu nhân.

 

Tạ phu nhân c.h.ế.t tại chỗ.

 

Triệu Lan Nhược nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.

 

Tới tận bây giờ, Tạ gia vẫn đang truy nã nàng.

 

"Lư Huệ Âm, đều tại ngươi!"

 

Nàng ta gào khóc thảm thiết:  

 

"Ta chẳng còn gì cả! Nước mất, nhà chồng muốn g.i.ế.c ta, tất cả… tất cả đều là do ngươi!

 

"Ngươi là thứ hồ ly yêu nghiệt gì vậy? Tại sao nam nhân trong lòng ta, phu quân của ta, đều không quên được ngươi?"

 

Giang Tuyết Hạc bước lên chắn trước mặt ta.

 

"Huệ Âm là người chân thành, dũng cảm. Những gì nàng muốn, nàng đều tự tay dành lấy.”

 

"Còn ngươi, chỉ biết dựa vào thân phận công chúa để cướp giật."

 

Triệu Lan Nhược ngẩn người.

 

Đôi mắt nàng ta chậm rãi lướt đến gương mặt chàng trai đang đứng bên cạnh ta.

 

Rồi đột ngột co giật:  

 

"Giang… Tuyết… Hạc?!"

 

Giang Tuyết Hạc lạnh lùng:  

 

"Là ta. Lâu rồi không gặp, công chúa."

 

Triệu Lan Nhược há miệng:  

 

"Ngươi còn sống?"

 

Ánh mắt nàng dừng lại ở đôi giày quan hắn mang, bỗng như hiểu ra điều gì.

 

"Thì ra là vậy! Hóa ra là như thế!"

 

Nàng bật cười:  

 

"Bảo sao tên cẩu hoàng đế kia lại tuyên bố khôi phục thanh danh cho nhà họ Giang. Hóa ra ngươi đã làm tay sai cho hắn rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Ha ha, Giang Tuyết Hạc!”

 

"Thật uổng cho tổ phụ ngươi một đời thanh liêm chính trực, đến đời ngươi lại bán nước cầu vinh!"

 

Nàng ta vừa cười, vừa khóc đến run rẩy toàn thân:  

 

"Tại sao chứ?! Ngươi lại muốn ở bên Lư Huệ Âm đúng không?”

 

"Ta đã cố gắng biết bao mới khiến phụ hoàng ban hôn cho chúng ta, cuối cùng ngươi vẫn chọn ả ta!”

 

"Các ngươi biến ta thành trò cười!"

 

Hai gia nhân cao lớn xuất hiện, một trái một phải đè nàng ta xuống, thuần thục nhét miếng giẻ vào miệng nàng.

 

Tạ Hoài Lăng theo sau, dừng lại nhìn nàng ta một cái.

 

Rồi con mắt còn lại chuyển sang nhìn ta.

 

"Huệ Âm…"

 

Ta lạnh nhạt cắt lời:  

 

"Tạ lang quân gọi thế không tiện. Xin hãy gọi ta là Lư nương tử, hoặc Lư viện trưởng."

 

Thư viện Thanh Lang vẫn đang trong quá trình xây dựng, nhưng ta đã được hoàng đế ngự phong là viện trưởng.

 

Bởi vậy, hiện giờ người gọi ta là “Lư viện trưởng” lại ngày một nhiều hơn.

 

Tạ Hoài Lăng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại chỉ đưa tay sờ vào chiếc bịt mắt, nghẹn ngào nói:

 

"Phải, ya chỉ muốn xin lỗi Lư viện trưởng, đã khiến nàng kinh hãi rồi."

 

Ta khẽ gật đầu:  

 

"Tạ lang quân khách khí rồi."

 

Bên cạnh, có người móc ngón tay út vào tay ta.

 

Ta cúi đầu nhìn theo, thì thấy thiếu niên bên cạnh lại cố tình quay mặt sang hướng khác, làm ra vẻ đang nhìn trời ngắm mây.

 

"Mạch Đông vẫn đang chờ ta và nàng đi ăn hoành thánh."

 

Ta phì cười, nắm lấy tay hắn, mười ngón đan nhau.

 

"Đi thôi."

 

33

 

Ngày bệ hạ đăng cơ, triều đình đã mở yến tiệc tại Thiên Nguyên điện, mừng tân triều thành lập.

 

Nhưng yến tiệc hôm nay chúng ta tham dự, mới là yến tiệc mừng công thật sự.

 

Vẫn là một tiểu viện giản dị, không có tư lễ, không có thượng thực đứng hầu, mọi người ồn ào náo nhiệt, tự tay truyền món, cụng chén đổi ly, người thì gác chân lên ghế uống rượu, người thì vừa ăn vừa đấu ngón đoán số, vô cùng huyên náo.

 

Bệ hạ cùng hoàng hậu, hôm nay nên gọi là Thẩm công và Thu tỷ tỷ, cũng chỉ mặc thường phục, cười cợt vỗ vai sát cánh cùng chúng ta.

 

Mạch Đông ngồi cạnh ta, nghiêng đầu thì thầm phàn nàn chuyện gần đây khiến nàng nhức đầu.

 

Thì ra, nàng bị tiểu công tử nhà Phù tiết lệnh theo đuổi.

 

"Ta chỉ tiện tay kéo hắn một cái thôi! Không ngờ hắn lắm lời thế, cứ la hét cái gì mà 'ân cứu mạng lấy thân báo đáp', suốt ngày bám lấy ta, phiền c.h.ế.t đi được!"

 

Ta nhịn cười:  

 

"Thế thì đánh hắn một trận, để hắn không dám lại gần nữa."

 

"Không được!" Mạch Đông trừng mắt, "Hắn yếu xìu như vậy, lỡ ta đánh mạnh quá thì sao?”

 

"Ồ… tiếc à?"

 

Mạch Đông quay mặt đi:

 

"Ai mà tiếc! Ta chỉ là thương hại kẻ yếu thôi!"

 

Ta gắp một miếng rau xanh bỏ vào bát nàng, cười khẽ:

 

"Thật ra tiểu công tử nhà Phù tiết lệnh đức hạnh tài năng đều có, tính cách lại ôn hòa.

 

"Nếu muội cũng thấy hợp, sao không thử tiếp xúc nhiều hơn một chút?"

 

"Ai nói thích chứ – sao tỷ biết rõ thế? Tỷ quen thân với hắn à?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com