Nghiễn Thu vùng vẫy như điên, dập đầu đến sưng trán, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Tha mạng! Thiếu phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! Là đại gia! Là đại gia sai nô tỳ làm! Thuốc cũng là ngài ấy đưa! Ngài ấy nói sau khi xong việc sẽ nạp nô tỳ làm thiếp... nô tỳ nhất thời hồ đồ...”
Ta mỉm cười nhìn Tống Bác:
“Phu quân, hi hi.”
Mặt Tống Bác trắng bệch. Hắn còn chút khẩu tài, lập tức cãi:
“Nghiễn Thu vu khống! Ta đối với mẫu thân một lòng hiếu thuận, sao có thể làm ra chuyện chẳng bằng súc sinh ấy!”
Hắn còn thề độc:
“Nếu có tâm hại mẹ, trời đ.á.n.h c.h.ế.t ta, tuyệt hậu tuyệt tự!”
Ta cười tươi:
“Vậy thì kỳ lạ thật — gói t.h.u.ố.c phu quân để trong tủ, sao lại tự dưng bò ra đến tay Nghiễn Thu, rồi lại chui vào hòm trang điểm của ta?”
Người có thể đụng vào hòm trang điểm của ta, ngoài mấy tiểu nha hoàn... chỉ còn Tống Bác.
Ta nhặt gói t.h.u.ố.c dưới đất, đưa lên trước mặt hắn:
“Phu quân mua t.h.u.ố.c của tay lang băm họ Trương, chẳng lẽ không nhận ra? Chính miệng chàng từng nói: t.h.u.ố.c này giúp an thần, dùng đúng liều sẽ không độc. Vậy thì... uống cho ta xem thử?”
Tống Bác mím chặt môi.
“Nghiệt súc!” — Tống Đại học sĩ giáng cho hắn một bạt tai như trời giáng.
Sau đó tra ra, Nghiễn Thu đúng là có tư tình với hắn, trong phòng nàng còn giấu quạt gấp và ngọc bội hắn tặng.
Nếu không có sự xúi giục của hắn, một nha hoàn như Nghiễn Thu sao dám mưu hại chủ mẫu?
20
Tống Bác bị giam lại.
Hắn có muôn vàn lời biện hộ, nhưng chẳng ai tin.
Một đứa con vốn đã không được sủng ái, nay lại phạm vào đại tội, ai còn lòng mà cảm thông?
Phụ mẫu hắn bạc tình, hắn liền nhớ đến cái “tình” của ta.
Hắn muốn gặp ta.
“Nương tử, ta làm tất cả... đều là vì nàng.” – Tống Bác nói,
“Phụ thân mẫu thân thiên vị Nhị lang, bao nhiêu năm nay, ta đã quen rồi. Nhưng ta thật lòng không đành lòng nhìn nàng ngày ngày bị mẫu thân hà hiếp, lại còn mất mặt giữa chốn đông người, lòng ta như d.a.o cắt.”
“Thật ra ta đã sắp xếp ổn thỏa, ngoài thành ta lén mua một trang viện. Cho dù cuối cùng phụ thân muốn xử trí nàng, ta cũng sẽ âm thầm cứu nàng ra.”
Trong kế hoạch cuối cùng của hắn, ta phải ẩn họ giấu danh, sống trong bóng tối như tiểu thiếp hắn nuôi bên ngoài sau lưng chính thất.
Chậc, tình cảm ấy… thật quá “thâm sâu” rồi.
Ta cười khúc khích:
“Thật ra ta cũng đã chuẩn bị xong cả rồi. Lấy gậy ông đập lưng ông, dẫn rắn ra khỏi hang, cuối cùng… hoà ly, về nhà mẹ đẻ.”
“Hoà ly?” – Tống Bác cười nhạt:
“Nương tử, nhà có việc xấu, sao có thể đem chuyện đi rêu rao thiên hạ? Nàng tưởng phụ thân sẽ để mặc cho nàng rời đi sao?”
“Nếu ta c.h.ế.t, với thủ đoạn của phụ thân, nương tử nàng hoặc là cả đời thủ tiết ở Tống gia, hoặc là cùng ta chôn xác.”
“Phu thê là một thể, nếu ta không còn… nàng cũng đừng mong sống yên ổn.”
Hắn nhìn ta thật sâu, rồi lớn tiếng hô:
“Phụ thân! Hài nhi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”
Tống Bác cáo với Tống đại học sĩ rằng:
Tiểu thư của Bác Vọng Hầu phủ – Dư Thính Vãn – đã cùng hắn âm thầm đính ước trọn đời.
“Vãn nhi tình thâm ý trọng, thề không lấy ai ngoài ta.”
Dư Thính Vãn là ái nữ muộn màng của Bác Vọng Hầu phủ, thân thể yếu ớt, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở biệt viện ôn tuyền. Nhưng ai ai cũng biết, nàng là viên minh châu trong tay Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngự ban từ trong cung xuống, Hầu phủ đều đem đến biệt viện cho nàng chọn trước.
Phu thê Hầu gia, ba ngày hai lượt đến trang viện bầu bạn cùng ái nữ.
Liên hôn với Bác Vọng Hầu phủ, ích lợi khó mà kể hết.
Tống đại học sĩ… do dự.
21
Tống Bác thừa cơ bồi thêm một đao:
“Giang thị hạ độc mẫu thân, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, kính xin phụ thân sớm đưa ra quyết định, cho mẫu thân một lời công đạo.”
Ánh mắt sắc bén của Tống đại học sĩ mang đầy tính toán, chuyển sang nhìn ta.
Một đôi phụ tử bụng dạ thâm sâu, đột nhiên cùng chung chiến tuyến.
Ta cười nhạt:
“Phụ thân chưa từng nghĩ, tại sao mẫu thân lại chịu phối hợp để ta giả vờ trúng độc sao?”
Vẻ điềm nhiên ấy… quả thật khiến người run sợ.
Tống đại học sĩ thoáng chột dạ, sai người mời Tống phu nhân đến.
Tống phu nhân bất đắc dĩ mở lời:
“Chưởng sự bên cạnh Hoàng hậu nương nương – Trương nữ quan – từng lặng lẽ truyền lời, bảo ta phối hợp cùng Giang thị.”
Phía trên ta có người.
Dù bà có không muốn… cũng phải nghe.
“Hoàng hậu nương nương?” – Tống đại học sĩ kinh hãi:
“Nương nương có ý gì?”
Ta chắp tay:
“Luật triều ta quy định: nếu trong nhà không có nam đinh, nữ nhân mới được phép lập hộ. Năm kia, nương nương bất chấp phản đối, đã thêm một điều khoản mới vào luật. Tống đại nhân hẳn còn nhớ?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lúc này, ta không còn gọi ông ta là “phụ thân” nữa.
Tống đại học sĩ vịn bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Chắc hẳn… đã nhớ ra rồi.
Luật mới quy định:
Dù là bị bỏ, hoà ly hay đoạn tuyệt, nếu không được nhà mẹ đón nhận, nữ nhân cũng có thể tự lập hộ khẩu.
Thế nhưng hai năm qua, luật thì có, mà người thực hiện… chưa thấy ai.
Kẻ bị bỏ, có người đi tu, có người cạo tóc thờ Phật, có người làm kế thất, có người làm thiếp, có người trầm uất mà c.h.ế.t, có người xấu hổ mà tự tận.
Thứ gì cũng có — duy chỉ không thấy ai lập hộ riêng.
Một khi đã không liên can gì tới nhà chồng, lại không còn chỗ dựa từ nhà mẹ đẻ, còn phải tự mình nộp thuế...
Với nữ tử mà nói, đúng là một con đường đầy chông gai.
Hoàng hậu nói:
“Người đi nhiều rồi, đường ấy... sẽ thành lối.”
Ta… muốn là người đầu tiên bước đi trên con đường ấy.
22
“Chẳng lẽ nàng lấy ta, chỉ để được một tờ hòa ly sao?”
Tống Bác bị đả kích nặng nề.
Ta nhẹ giọng, ra vẻ dịu dàng:
“Đâu có thể như vậy? Ta cũng muốn cùng chàng sống cho trọn, ai biết chàng lại làm ra chuyện như thế này? Ta gan nhỏ, sao còn dám ở lại Tống gia?”
Tống đại học sĩ vẫn đang tính toán lợi hại.