Giang Bất Khứ Hàn

Chương 3



Điền trang của tổ mẫu ở ngay gần đó, ta ghé qua dùng chút trà, dạo quanh một vòng, đến tận chạng vạng mới lên đường trở về.

 

Nào ngờ giữa đường lại vô tình trông thấy Tống Bác đang ôm một con thỏ trắng, đứng trước xe ngựa của một vị nữ tử.

 

Chân thì bảo là trật, thế mà còn ra đây tình ý dạt dào thế này...

 

Ta vội ghìm cương ngựa, nấp sau thân cây.

 

Chỉ nghe Tống Bác vẫn ôn hòa lễ độ như cũ:

“Chỉ là một con thỏ nhỏ, chẳng đáng kể gì để bày tỏ tâm ý tại hạ dành cho cô nương.”

 

Quả là mở mang tầm mắt.

 

Hóa ra “cô nương” chẳng phải chỉ một người, mà là đại từ chung để dùng dần theo nhu cầu.

 

Trong xe, vị cô nương kia nói nhỏ câu gì đó không rõ.

 

Tống Bác liền đưa con thỏ vào trong xe:

“Vì cô nương mà bị thương, có là gì đâu.”

 

Ấy ui ui...

 

Đột nhiên lại thấy mong chờ cuộc sống hôn nhân làm sao!

 

04

 

Hôn sự giữa ta và Tống Bác cứ thế mà định xuống.

 

Phụ thân và kế mẫu liền bắt đầu mộng mơ giữa ban ngày.

 

“Sau này, đến cả các vị đại nhân cũng phải nể mặt ngài ba phần… Thêm hai năm nữa, hắn lui về, vị trí trống ra kia, ngoài ngài còn ai có thể ngồi lên?”

 

“Vân Kỳ nhà ta sau này tiền đồ cũng không kém.”

 

Lợi lộc của việc kết thân với Tống gia, bọn họ nghĩ đủ mọi đường.

 

Đến khi bàn đến của hồi môn, bỗng nhiên cũng trở nên hào phóng, nói là sẽ sắm đủ bốn mươi tám rương lớn rương nhỏ.

 

Tổ mẫu khẽ nói với ta:

“Mỗi rương một cái chăn bông cũng có thể đếm được bốn mươi tám cái. Thật thật giả giả, ai biết bên trong là cái gì.”

 

Bà đưa ta năm trăm lượng bạc làm tiền đáy rương, là từ tiền lo hậu sự của chính mình mà dành ra.

 

“Mẫu thân con cũng chẳng để lại được gì quý giá. Chỉ còn hai cửa hàng, mấy năm trước giao cho họ Chu quản lý, năm nào cũng báo lỗ. Sau này nghe nói là để lo lót đường làm quan cho cha con, nên đem bán đi rồi.”

 

“Tổ mẫu ta nhìn người không rõ, năm trăm lượng này xem như bù đắp cho con.”

 

Có vài chuyện tổ mẫu không biết, nhưng ta thì biết rất rõ.

 

“Không phải bán, là thái thái lừa tổ mẫu đấy. Bà ấy đem giấy sở hữu hai cửa hàng đó cho Giang Vân Kỳ rồi.”

 

Tổ mẫu giận tím mặt:

“Ả tiện nhân đó!”

 

“Đừng giận, tổ mẫu. Giấy tờ đó bây giờ đang ở chỗ con.”

 

“Con trộm hay cướp đấy?” – tổ mẫu hạ giọng hỏi.

 

“Con lấy bí kíp võ công đổi với Giang Vân Kỳ.”

 

Tổ mẫu sửng sốt:

“Con lấy đâu ra bí kíp võ công?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Con tự bịa ra.”

 

Tổ mẫu: “…”

 

“Vậy tổ mẫu, năm trăm lượng bạc kia có nên trả lại không ạ?”

 

“À...”

 

“Đa tạ tổ mẫu.”

 

Ta nhanh tay nhét ngân phiếu vào trong n.g.ự.c áo.

 

Tổ mẫu: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mẫu thân mất sớm, ta từ nhỏ lớn lên bên gối tổ mẫu.

 

Người bên cạnh tổ mẫu là Tô ma ma, kỳ thực là một cao thủ ẩn thế giang hồ. Ngày thường giám sát ta luyện ngũ cầm hí, thái cực quyền, kim cương công để dưỡng thân kiện thể. Khi rảnh rỗi còn dạy ta vài chiêu đối phó người ngoài.

 

Giao đấu trên đỉnh Tử Cấm thành thì không nổi, nhưng tự vệ thì không thành vấn đề.

 

Đánh nhau với Giang Vân Kỳ lại càng không phải chuyện khó.

 

Nói chung, ta luyện võ, Giang Vân Kỳ đọc sách.

 

Hắn đối với ta, trong lòng đầy ghen tỵ.

 

Bí kíp võ công của ta vốn là “truyền nữ không truyền nam”.

 

Cửa hàng hay không cửa hàng, chẳng quan trọng.

 

Chủ yếu là nghĩ đến việc chúng ta dù sao cũng cùng cha khác mẹ.

 

Thỉnh thoảng ta cũng chỉ điểm hắn một hai câu, dù gì thì đọc hiểu bí kíp của ta cũng chẳng dễ — có lúc đến ta còn không hiểu nổi mình viết gì cơ mà.

 

Vì thế mà Giang Vân Kỳ đối với ta nảy sinh một loại tình cảm thầy trò.

 

Riêng tư, hắn đơn phương gọi ta là sư phụ.

 

Chỉ tiếc, có gọi sư phụ cũng vô ích — ta vẫn cứ đ.á.n.h hắn như thường.

 

05

 

"Mẫu thân ta lại gây chuyện gì nữa sao?"

 

Học viện vừa nghỉ, Giang Vân Kỳ vừa về đến nhà liền bị ta đ.á.n.h cho một trận, vậy mà lại khá sáng suốt, lập tức nhắm trúng trọng tâm vấn đề.

 

Thật ra kế mẫu cũng chẳng làm gì to tát, chỉ là đem một đống đồng nát sắt vụn làm của hồi môn cho ta.

 

Phụ thân đưa cho bà ta hai trăm lượng bạc để sắm sửa đồ cưới cho ta.

 

Hai trăm lượng bạc mà phải chuẩn bị bốn mươi rương hồi môn, đúng là không dễ. Nhưng dù khó đến đâu, cũng không thể để ta phải chịu uất ức chứ?

 

Bạc không đủ, thì có thể so giá ba nơi, có thể mở miệng xin phụ thân thêm, có thể tự bù vào, cách thì nhiều không kể xiết.

 

Tạm thời chưa nghĩ ra cũng không sao, chỉ cần nhìn thấy Giang Vân Kỳ lết ra với cái chân cà nhắc, kế mẫu ắt sẽ thông suốt thôi.

 

Có đầu tư, mới có hồi báo mà.

 

Đến cả Giang Vân Kỳ còn biết móc bạc ra cho ta thêm đồ cưới kia mà.

 

Chỉ có điều, hắn lại chẳng mấy hài lòng với vị hôn phu tương lai của ta.

 

"Hôm biết sư phụ đính thân với Tống gia, ta liền tìm đồng môn dò hỏi một phen về Tống Đại Lang."

 

Kết quả không như mong đợi.

 

Nghe đồn Tống Bác có người trong lòng rồi — chính là thiên kim phủ Bá Vọng hầu, dịu dàng xinh đẹp, cao quý đoan trang, chỉ tiếc thân thể yếu nhược, quanh năm ở trang suối nước nóng tĩnh dưỡng.

 

Tống Bác thường xuyên đến đó để gặp gỡ giai nhân.

 

Nghĩ lại thì lần trước, người ngồi trong cỗ xe ngựa kia e là thiên kim của phủ Bá Vọng hầu.

 

Nói đến thân phận, thiên kim hầu phủ và trưởng tử của Đại học sĩ, cũng là môn đăng hộ đối.

 

Không có trở ngại gì đáng kể.

 

Chẳng hiểu thế nào, Tống Bác lại đột nhiên đến nhà ta cầu thân.

 

Đúng là đột nhiên thật — đến một lần âm thầm gặp gỡ ta còn chưa có kia mà.

 

Giang Vân Kỳ cũng đưa ra kết luận:

 

"Nếu thật sự có ẩn tình, thì Tống Bác lấy sư phụ ra làm bia đỡ đạn, là loại không ra gì. Còn nếu không có ẩn tình, mà lại thay lòng đổi dạ, thì càng không phải loại tử tế."

 

Tóm lại một câu: Tống Bác không phải thứ tốt đẹp gì.

 

Nhưng khéo sao, người trong lòng của Tống Bác — thiên kim phủ Bá Vọng hầu ấy — cũng từng có dính líu với ta.