Giang Bất Khứ Hàn

Chương 4



06

 

Là vào lúc ta cải nam trang, Dư Thính Vãn vừa gặp đã si mê ta.

 

Kỳ thực dáng vẻ ta giả nam rất sơ sài, chẳng qua chỉ để tiện bề đi lại, người tinh mắt liếc qua là nhìn ra sơ hở.

 

Nhưng Dư Thính Vãn là đóa hoa trong nhà kính, tâm tư đơn thuần, nàng cho rằng ta là nam nhân — một kẻ tuấn tú cao ráo, dịu dàng phong nhã.

 

Ban đầu ta cũng không muốn lừa nàng.

 

Nha hoàn thân cận của nàng quỳ xuống cầu ta:

“Từ khi quen biết với người, tiểu thư nhà ta đã chẳng còn u uất buồn thương như trước, tinh thần cũng sáng sủa hơn, ăn uống ngon miệng hơn, sắc mặt cũng tươi tắn hơn nhiều. Mấy hôm trước đại phu trong phủ đến bắt mạch an khang, còn lấy làm kinh ngạc, tưởng tiểu thư dùng linh đan diệu d.ư.ợ.c gì đó.”

 

“Tiểu thư chúng ta không phải người có thể sống thọ. Xin người vì tấm chân tình của nàng, thương nàng một chút.”

 

“Nếu người thẳng thắn lộ rõ thân phận, nàng vì quá giận mà tổn thương tâm mạch, e là không qua khỏi được.”

 

Mở miệng ra là đòi mạng thiên kim hầu phủ, áp lực lớn quá, ta đành ngậm miệng không nói.

 

May mà Dư Thính Vãn là người hàm súc, mỗi lần gặp ta cũng chỉ là ngắm tuyết, ngắm trăng, ngắm sao; từ thi phú ca từ nói đến nhân sinh đạo lý.

 

Nhiều nhất cũng chỉ là ánh mắt đưa tình, lén lút thả chút thu quang.

 

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phật.

 

Nàng cũng có phải đòi hôn ta hay lên giường với ta đâu.

 

Nhưng bây giờ tình hình có hơi phức tạp.

 

Hình như ta bị đội nón xanh rồi.

 

Nữ nhân của ta, chẳng những có quan hệ với ta — mà còn có quan hệ với nam nhân của ta.

 

07

 

Lần nữa quay lại sơn trang suối nước nóng, trong lòng có chút phức tạp khó tả.

 

Ta đem mọi chuyện thẳng thắn nói rõ với Thọ Nhi — đại nha hoàn bên cạnh Dư Thính Vãn.

 

“Ta sắp xuất giá rồi, nhà chồng là thế gia vọng tộc, lễ nghi quy củ nhiều vô kể, e là sau khi thành thân không thể tùy tiện ra ngoài như trước.”

 

Còn với Dư Thính Vãn, ta lại nói một lời khác.

 

“Mẫu thân ta bệnh nặng, truyền thư gọi ta hồi hương phụng dưỡng. Quê nhà ở tận ngàn dặm xa xôi, phen này biệt ly, chẳng rõ ngày nào mới lại được tương phùng…”

 

Lời còn chưa dứt, Dư Thính Vãn đã rơm rớm lệ, sắc mặt tái nhợt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

 

Nhưng mà, đạo làm người, trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu — Dư Thính Vãn dẫu có ngất đi thật, ta cũng phải hồi hương.

 

Vậy nên, nàng không ngất.

 

Nàng tặng ta vàng bạc châu báu, lại còn cắt một lọn tóc giấu vào trong hương bao, dặn dò ta phải mang theo bên người.

 

“Chỉ mong công tử về sau... chớ quên Vãn nhi này.”

 

Trước ánh mắt lưu luyến của nàng, ta đành cũng cắt một lọn tóc mình, đưa nàng làm tín vật.

 

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi như thể đang đi lừa tiền người ta vậy...

 

Còn đang thấy áy náy, nha hoàn chạy vào bẩm — Tống công tử đến rồi.

 

Quả là... lại khéo trùng hợp làm sao.

 

Cảm giác tội lỗi bỗng chốc tiêu tan sạch sẽ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dư Thính Vãn ra hiệu, Thọ Nhi lập tức kéo ta tránh sang tiểu các bên cạnh.

 

Thọ Nhi ghé sát tai thì thầm:

 

“Tống Công tử dăm ba bữa lại đến bên tiểu thư chúng ta dâng hoa hiến cần. Chỉ tiếc tiểu thư một lòng một dạ đều hướng về người, căn bản chẳng nhận ra tâm tư của hắn. Chỉ luôn than phiền với bọn nô tỳ là Tống công tử nhàn rỗi quá đỗi.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Nếu không phải nể mặt phụ thân hắn là Tống Đại học sĩ, tiểu thư sớm đã đóng cửa không tiếp.”

 

“Tiểu thư không hay biết, nhưng bọn nô tỳ nhìn ra thì rõ như ban ngày.”

 

“Người cứ yên tâm, Tống công tử còn không bằng một ngón tay của người.”

 

Ờ... ta yên tâm làm gì chứ?

 

Đây là chuyện đáng để tự hào sao...?

 

08

 

Bên kia, Tống Bác trước hết quan tâm đến sức khỏe của Dư Thính Vãn, sau đó mới mở lời rằng mình bị ép đính thân, chẳng bao lâu nữa sẽ thành thân.

 

Thọ Nhi hé màn nhìn Tống Bác một cái, rồi quay sang nhìn ta, thì thầm:

“Người sắp gả, hắn sắp cưới, chẳng lẽ... là hai người lấy nhau sao?”

 

“Ha ha, ngươi đoán thử xem?” — ta đáp.

 

Tống Bác nói hắn đã có người trong lòng, chỉ tiếc vướng phải cha mẹ đặt đâu ngồi đấy, bà mối dàn xếp.

 

Hắn và vị hôn thê kia chưa từng gặp mặt, chỉ nghe nói nàng ấy xuất thân thấp kém, không biết thi thư lễ nghĩa, hành xử thô lỗ quê mùa.

 

Ta: “Ha ha...”

 

Hắn nói từ nhỏ đã biết mẫu thân thiên vị đệ đệ, không ngờ ngay cả đại sự cả đời của hắn, bà cũng qua loa như thế.

 

Người hắn yêu thì dịu dàng, xinh đẹp, lại biết cảm thông lòng người — chỉ vì xuất thân cao quý nên bị mẫu thân hắn chướng mắt.

 

“Mẫu thân không muốn thê tử ta sau này có thân phận cao hơn vị hôn thê tương lai của đệ đệ ta.”

 

Vị hôn thê của đệ đệ Tống Bác là tiểu thư đích nữ của Bá phủ.

 

So với thiên kim phủ Bá phủ còn cao quý hơn... đáp án đã rõ rành rành.

 

Chỉ tiếc, Dư Thính Vãn vẫn ngây ngô chẳng hiểu gì.

 

Sau khi Tống Bác rời đi, nàng hỏi:

“Sao hắn cứ nói với ta là mẫu thân hắn thiên vị? Ta đâu phải mẹ hắn.”

 

Thọ Nhi đáp:

“Có khi hắn thấy tiểu thư trông giống mẹ hắn chăng?”

 

Tự dưng nâng cấp thành bậc trưởng bối, Dư Thính Vãn lấy làm không vui, ấn tượng với Tống Bác lại càng xấu thêm.

 

Thọ Nhi lén nháy mắt với ta mấy cái.

 

Khoảnh khắc ấy, hai chữ “gian thần” hiện ra rõ mồn một trước mắt ta.

 

09

 

Ta vốn dĩ đã thấy hài lòng với Tống Bác.

 

Giờ thì càng hài lòng hơn.

 

Trước ngày xuất giá, kế mẫu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, hả hê ngút trời.

 

Bà ta không giả vờ nữa, cười nói:

“Giang Khứ Hàn, ngươi tưởng mình cưới được rồng được phượng chắc? Nói thẳng cho ngươi biết — phu quân của ngươi chẳng có tí địa vị nào trong nhà. Hắn từ nhỏ bị đưa về quê sống với tổ phụ tổ mẫu, mãi đến mười hai tuổi mới được đón về bên cạnh Tống Đại học sĩ và phu nhân.”