“Phu thê họ Tống đối với hắn cảm tình cạn mỏng, đứa con cưng thực sự là tiểu nhi tử do chính tay họ nuôi dưỡng.”
“Ngươi đoán xem, vì sao hôn sự của ngươi và Tống Bác lại gấp gáp như vậy? Từ lúc cầu thân đến khi định hôn, cứ như có ai đang đuổi theo.”
Kế mẫu cười sung sướng như trút được cục tức trong lòng nhiều năm.
“Bởi vì ngày thành thân của Nhị lang nhà Tống gia với thiên kim phủ Bá tước đã gần kề, Tống phu phụ mới chợt nhớ ra — trưởng tử còn chưa thành thân!”
“Chẳng muốn mang tiếng bất công, họ mới vội vã lo liệu hôn sự cho trưởng tử. Chỉ là, khác với nàng dâu thứ hai được chọn lựa kỹ càng, ngươi — đường đường chính thất trưởng tẩu — bọn họ đến liếc nhìn cũng lười.”
“Tống Bác có thích ngươi thì đã sao? Hai người cưới nhau, ở Tống gia cũng chẳng thể sống yên ổn nổi!”
Kế mẫu gả vào nhà ta đã nhiều năm, ta chưa từng thấy bà ta vui vẻ đến thế.
“Giang Khứ Hàn, ngươi tính toán đủ đường để bám lấy Tống Bác, không ngờ lại rơi vào cái cục diện này, có phải uất ức lắm không?”
Ta nhắc nhở:
“Giang Vân Kỳ.”
Kế mẫu phá lên cười:
“Còn định đem Vân Kỳ ra uy h.i.ế.p ta sao? Con gái gả đi rồi, như nước hắt ra khỏi chậu, đừng nói là đ.á.n.h Vân Kỳ, về sau ngươi muốn bước ra khỏi cổng Tống gia còn khó!”
Ta mỉm cười:
“Ta không đ.á.n.h Giang Vân Kỳ. Là bà đánh.”
“Ta điên sao? Đánh con ruột của mình?” — kế mẫu khinh khỉnh đáp.
Ta chậm rãi nói:
“Hai cửa hàng trên phố La Tước, tám trăm lượng bạc, còn cả cây trâm vàng ở Linh Lung Các, mấy món đồ cưới Giang Vân Kỳ đưa ta, chắc hẳn thái thái đều biết rõ nhỉ?”
Cộng lại, còn phong phú hơn cả của hồi môn nhà xuất ra cho ta.
“Cái gì?!” — tiếng giận dữ của kế mẫu vang vọng suốt nóc nhà, dư âm mãi chưa tan.
Chỗ đó, đều là của cải riêng bà ta lén tích góp nhiều năm qua khi trông nom việc nhà.
“Giang Vân Kỳ ——!”
“Thằng ranh con khốn kiếp!”
Ta không tận mắt thấy Giang Vân Kỳ bị đánh,
nhưng ta nghe rất rõ tiếng hắn gào t.h.ả.m thiết vang lên từ trong viện.
10
Hôm sau là ngày chính lễ.
Kế mẫu vì mất một khoản bạc lớn, bi thương trào dâng, nước mắt lã chã.
Tổ mẫu không nỡ xa ta, ngàn dặn vạn dò, rơi lệ không thôi.
Tổ phụ bị tổ mẫu nhéo một cái, đau đến mức mắt cũng rưng rưng.
Giang Vân Kỳ bị đánh, m.ô.n.g không dám chạm ghế, vậy mà vẫn phải cõng ta lên kiệu. Khổ nỗi hôm nay ta như nặng hơn hẳn.
Hắn bước rất chậm, khóc rất thảm.
Phụ thân vốn dĩ không định khóc, nhưng thấy ai cũng khóc, nếu ông không rơi nước mắt thì có vẻ lạc loài, đành phải cố nặn ra vài giọt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tình phụ tử, thế là đủ đầy.
Tầm quan trọng của ta trong cái nhà này lập tức hiện rõ mồn một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Bác — kẻ cha không thương mẹ chẳng yêu — đứng nhìn mà thấy đỏ mắt ganh tỵ. Đêm tân hôn cũng không lo động phòng, chỉ nắm tay ta thủ thỉ kể về những khổ sở hắn từng chịu ở Tống gia.
Bộ dạng rất đỗi chân thành.
Ta đành tròn mắt gắng gượng tinh thần nghe hắn nói, mệt đến nỗi ngáp không dám ngáp, rốt cuộc ngáp không được đành hóa thành một giọt lệ lăn dài trên má.
“Nương tử yên tâm.” — Tống Bác hiểu lầm, cảm động khôn xiết —
“Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, không để ai bắt nạt nàng nửa phần.”
Những lời này... nghe cho vui thì được.
Chớ tin là thật.
Chứ nếu hắn có bản lĩnh, sao ở Tống gia lại đến nỗi sống khổ?
11
Ta vốn không có ấn tượng gì tốt đẹp về Tống phu nhân.
Trong lời kể của Tống Bác, bà là người kiêu căng, khắt khe, nghiêm nghị ít nói, lại thiên vị rõ ràng.
Tới lúc thật sự diện kiến, quả nhiên không khác là mấy. Bà vừa nhấp trà ta dâng, vừa răn dạy đạo làm vợ: phải giữ lễ nghi, sống nề nếp, hiền thục đoan trang.
Cũng na ná như giọng điệu của phụ thân ta thôi.
Ta đã quen nghe tai này lọt tai kia, gió thổi qua là xong.
Nhưng bà so với phụ thân ta vẫn khá hơn một bậc — lễ ra mắt tặng ta một chiếc vòng vàng to bự, ta đoán chừng cũng hơn bốn mươi lượng.
Ta thật lòng thấy vui.
Tống Bác cũng trông có vẻ vui, nhưng vừa khép cửa phòng lại, sắc mặt hắn liền tối sầm.
“Mẫu thân thiên vị ta thì ta biết. Nhưng nàng là chính thê trưởng tức của Tống gia, bà không nỡ trao cho nàng vòng ngọc truyền gia thì thôi, sao lại qua loa tặng đại cái vòng vàng cho có lệ?”
Vòng vàng hơn bốn mươi lượng, cũng không đến nỗi quá qua loa đâu nhỉ...
“Nương tử, nàng chịu uất ức rồi.”
Ta nói thật:
“Thật không thấy uất ức gì hết.”
“Không biết ăn cháo thịt thì ăn bánh thịt ấy.” (*)
Tống Bác đỏ hoe mắt:
“Trước mặt ta, nàng không cần cố tỏ ra mạnh mẽ. Trong lòng mẫu thân, Nhị lang là ngọc là vàng, còn ta chỉ là cỏ rác. Về sau, những chuyện thế này còn nhiều lắm.”
“Ta biết nàng tính tình cứng cỏi, nhưng thế cục mạnh hơn người, nàng hãy tạm nhẫn nhịn một chút.”
Ta có nhẫn nhịn gì đâu?
Ta tiếp nhận hết sức vui vẻ mà.
(*) Chú thích: “Không biết ăn cháo thịt thì ăn bánh thịt ấy” – là phép ẩn dụ mỉa mai câu nói nổi tiếng “Hà bất thực nhục mễ” — nghĩa là "sao không ăn cháo thịt đi?", dùng để châm biếm kẻ sống trong nhung lụa không hiểu cảnh dân đen. Ở đây tác giả dùng để tự trào, đầy hài hước.
12
Trong vườn nhà họ Tống nuôi bốn con nhạn lớn, con nào con nấy lông vũ dày mượt, thân hình vạm vỡ, vừa nhìn là biết được chăm nom kỹ lưỡng. Dù lễ nạp thái chỉ cần hai con nhạn sống, nhưng Tống Bác lại chẳng được chia nổi một sợi lông.
Tống phu nhân nói rõ ràng, trong số đó có hai con là để dự phòng, phòng bất trắc.
Bà khi còn trẻ không hợp với mẹ chồng, chịu không ít ấm ức, đến cả con trai cũng bị bế sang cho mẹ chồng nuôi. Sau khi bà ta mất, Tống Bác mới được đưa về bên bà, nhưng từ đó trở đi, bà đối với đứa con này thế nào cũng không thân thiết nổi.