Giang Bất Khứ Hàn

Chương 6



Con trai cách biệt mấy năm, từng cử chỉ hành động đều mang dáng dấp của bà cụ, miệng mở ra là “tổ mẫu thế này, tổ mẫu thế kia”, nhìn vào là thấy chán.

 

Huống hồ bên cạnh còn có một đứa con út ngoan ngoãn hiểu chuyện để mà so sánh.

 

Lòng người, thế là tự nhiên lệch về một phía.

 

Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Có phải mẹ ruột của ta đâu.

 

Bà ấy không thích Tống Bác, đương nhiên cũng chẳng thể ưa gì ta.

 

Quả đúng như kế mẫu nói — là Tống Bác tự chọn ta.

 

Tức là... hắn đã nói dối với Dư Thính Vãn.

 

Hễ mỗi lần xuất môn, hắn đều lo lắng sầu bi:

“Nương tử ở nhà một mình, vạn sự phải cẩn thận.”

 

Như thể sợ mẫu thân hắn sẽ ăn tươi nuốt sống ta không bằng.

 

Thực ra, Tống phu nhân đối với ta, chẳng đến mức hà khắc, chỉ là lạnh nhạt, xa cách.

 

Trừ sáng tối vấn an ra, đừng nói chuyện cùng mâm đồng bàn, đến mặt mũi bà ta ta còn chẳng mấy khi trông thấy.

 

Ta lại rất hài lòng với kiểu quan hệ mẹ chồng – nàng dâu như vậy.

 

Nhưng Tống Bác thì không.

 

“Nương tử, nàng bị ủy khuất rồi.”

 

Ủy khuất? Lại nữa rồi?

 

Nếu hắn không nói, ta còn không biết là ta đang bị ủy khuất cơ đấy.

 

“Nàng có biết hôm nay trong nhà có khách không?”

 

“Là bạn thân khuê phòng của mẫu thân, được mời đến để hàn huyên. Hai vị ấy đều là phu nhân được ban mệnh hàm. Nàng là dâu mới, là vãn bối, là trưởng tức của Tống gia, đáng lý mẫu thân phải gọi nàng ra mắt khách. Nhưng từ đầu tới cuối, mẫu thân lại chẳng hề nhắc đến nàng.”

 

“Trước kia mẫu thân làm lơ ta, giờ thì làm lơ cả hai vợ chồng ta. Thật không hiểu ta đã làm sai điều gì?”

 

“Ái chà...” — ta vỗ trán thở dài.

 

Nếu hôm nay được gặp hai vị phu nhân kia, ta ít nhất cũng có thể kiếm thêm hai chiếc vòng vàng làm lễ ra mắt.

 

Thật tiếc quá.

 

Tống Bác cười khổ:

“Nếu hôm nay nhị đệ tức phụ có mặt trong phủ, chỉ e đã được mẫu thân gọi ra tiếp khách từ lâu rồi.”

 

Hắn ngồi ngắm trăng mà đầy cảm thán.

 

Chắc là cần ta an ủi?

 

Ta không giỏi an ủi người khác, nhưng lại giỏi hùa theo, nên đành gật đầu:

“Phải phải phải.”

 

“Nhị đệ thật sự hơn ta ở điểm nào?”

 

“Phải phải phải.”

 

Tống Bác: “?”

 

Ta vội sửa lời:

“Bất kể người khác nghĩ thế nào, trong lòng thiếp, tướng công là tốt nhất.”

 

13

 

Lúc ta và Tống Bác thành thân, Tống nhị lang đang du học bên ngoài, chưa kịp về. Tống phu nhân nói, việc nhỏ nhặt, không cần làm phiền đến nhị lang, kẻo ảnh hưởng việc học của con.

 

Phải đợi đến rằm tháng này, ta mới được gặp vị nhị lang mà Tống phu nhân ngày ngày nhung nhớ ấy.

 

Kém Tống Bác ba tuổi, y phục hoa lệ, cưỡi ngựa hăng hái, khí thế dồi dào, vừa nhìn là biết công tử sống đời an nhàn sung túc.

 

Tống Bác chắc chắn không thích nhị lang.

 

Nhưng ta thì thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn gọi ta là “tẩu tẩu”, còn tặng ta một đôi ngọc như ý màu sắc tinh khiết, nước ngọc thượng hạng.

 

Ta lại càng thích.

 

Nhị lang về rồi, tất nhiên phải tổ chức bữa cơm đoàn viên.

 

Nhờ có nhị lang, ta — người đã vào Tống gia bao ngày — rốt cuộc cũng có cơ hội được cùng cha chồng mẹ chồng dùng bữa chung bàn.

 

Trong bữa, Tống Đại học sĩ nhắc đến một vị đại nho nổi danh trong văn đàn là Trịnh tiên sinh, bảo rằng trước đây có quen biết, lần này được tiên sinh đồng ý thu nhận một người con làm môn sinh.

 

Tống Bác khẽ khựng lại, cúi đầu, không để lộ cảm xúc.

 

Quả nhiên, chẳng có gì bất ngờ, Tống phu nhân thong thả cất lời:

“Nhị lang sang năm đã có thể vào trường thi. Nếu được Trịnh tiên sinh chỉ dạy, chẳng khác nào như hổ thêm cánh, đoạt được trạng nguyên cũng chẳng khó gì.”

 

Nhị lang bật cười:

“Mẫu thân đừng có tâng bốc nhi tử quá lố.”

 

Tống phu nhân cười nói:

“Con trai của ta, đương nhiên là xuất sắc rồi.”

 

Đến khi quay sang ta, nụ cười liền tắt, hỏi:

“Giang thị, có phải ngươi đang nghĩ ta thiên vị không?”

 

Ta đáp:

“Phải.”

 

Tống phu nhân lạnh giọng:

“Ta nghĩ ngươi cũng chẳng dám.”

 

Ta:

“...Vâng, con dâu không dám.”

 

Tống phu nhân: “...”

 

Thế là... có hơi lúng túng rồi đấy nhỉ?

 

Không khí trên bàn ăn chững lại một lúc.

 

Tống Đại học sĩ cười cười, hòa giải:

“Đại lang học hành không thông, nhị lang lại thông minh hơn người. Trịnh tiên sinh đối với học trò rất nghiêm khắc, e là chỉ có nhị lang mới lọt được vào mắt ông ấy.”

 

Bàn tay Tống Bác đặt dưới bàn siết chặt thành quyền, gân xanh nổi rõ.

 

14

 

Lời của Tống Đại học sĩ, tuy có phần cay nghiệt, nhưng lại là sự thật.

 

Ta từng đọc văn của Tống Bác — so ra còn chẳng bằng Giang Vân Kỳ.

 

Có điều Tống Bác lại không hề có chút tự nhận thức nào.

 

“Năm kia ta thi rớt, phụ mẫu nói ta học hành vô dụng, nếu cố thi tiếp chỉ tổ khiến họ mất mặt, bảo ta thôi đọc sách, về lo việc nhà. Còn Nhị lang thi rớt thì sao? Phụ mẫu chỉ bảo hắn tuổi còn nhỏ, liền chạy ngược xuôi lo cho hắn, còn mời thầy giỏi về dạy.”

 

“Nếu là ta được học với danh sư, chưa chắc đã thua kém Nhị lang!”

 

Không phải cùng một cấp bậc so sánh được đâu, đại ca! Người ta rớt là hương thí, còn ngài đến viện thi còn chưa lọt — có so được không?

 

“Phải phải phải.” — ta khuyên hắn — “Rượu hại thân, phu quân đừng uống nữa.”

 

Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng Tống Bác khóc đến nước mắt đầm đìa.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Phụ thân từng nói: ông là Đại học sĩ, con trai ông không thể không đọc sách. Là mẫu thân khuyên ông bỏ cuộc, khuyên ông mặc kệ ta, để ta bị chuyện vặt ràng buộc, chẳng còn thời gian học hành.”

 

“Ha ha... mẫu thân chẳng qua là sợ ta chiếm hết tài nguyên, đoạt hết tiếng thơm vốn nên thuộc về Nhị lang.”

 

“Dù ta là trưởng tử đích xuất, bà cũng đã sớm định để Nhị lang kế thừa toàn bộ sự nghiệp của phụ thân trên quan trường.”

 

“Mẫu thân còn đáng hận hơn cả phụ thân.”

 

Tống Bác ôm lấy ta, nước mắt rớt xuống cổ ta từng giọt nóng hổi.

 

“Nương tử, là ta vô dụng, khiến nàng phải chịu bao ủy khuất.”