Giang Bất Khứ Hàn

Chương 7



Hắn nhỏ giọng thì thầm:

 

“Nếu như... mẫu thân không còn nữa thì tốt biết mấy...”

 

Uống rượu rồi, lời ra khỏi miệng cũng không còn tính gì. Nhưng ta thì... bỗng nhiên bừng tỉnh.

 

Khó trách hắn chọn ta. Khó trách suốt ngày nhắc đi nhắc lại ta bị ủy khuất. Hóa ra là muốn khơi dậy nỗi bất bình trong lòng ta, để mượn tay ta g.i.ế.c mẹ!

 

Phân trâu, phân chó... đúng là khiến hắn quá tự tin rồi.

Ta mà dám g.i.ế.c người chắc?

Hắn đ.á.n.h giá ta cao quá rồi đấy!

 

15

 

Không lâu sau đó, tết đến.

 

Mồng Hai Tết, ta đưa Tống Bác về nhà mẹ đẻ.

 

Phụ thân và Giang Vân Kỳ cùng Tống Bác ngồi ăn uống trên bàn, còn kế mẫu thì lén kéo ta sang một bên.

 

“Nghe nói ở bộ Hộ đang khuyết một vị trí. Ngươi thử nói đỡ cho cha ngươi trước mặt công công đi, để ông ấy được đề bạt. Đây cũng là ý cha ngươi.”

 

“Nếu ngươi ngại mở miệng, thì bảo hiền tế của ta nói cũng được. Công công ngươi tuy không xem trọng nó, nhưng chuyện nhỏ nhặt thế này, chắc cũng không nỡ từ chối.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Nói trắng ra là... vì nghĩ cho ngươi đấy. Cha ngươi được thăng quan, thì ở nhà chồng ngươi cũng có thêm thế lực.”

 

Thật chu đáo biết bao nhiêu nhỉ?

 

Ta nhe răng cười, đáp gọn lỏn:

“Không.”

 

Kế mẫu không vội, thong thả nói:

 

“Hiền tế vừa khen ngươi hiền thục nết na. Nếu hắn biết ngươi ở nhà mẹ là đứa hay sinh sự, suốt ngày đ.á.n.h nhau gây rối, liệu sẽ nghĩ sao nhỉ?”

 

Ta sải bước đi thẳng đến bên bàn, một tay ấn đầu Giang Vân Kỳ dúi thẳng vào bát thịt dê hầm gần hắn nhất.

 

“Phu quân thấy sao?”

 

Ta đằng đằng sát khí, Giang Vân Kỳ mặt mũi đầy nước sốt oan ức, phụ thân thì trố mắt, kế mẫu thì c.h.ế.t lặng.

 

Bốn người, tám con mắt đổ dồn về phía Tống Bác.

 

Tống Bác lên tiếng:

“À... Vân đệ thích ăn thịt dê hầm mà.”

 

Giang Vân Kỳ: “...Không dám không thích.”

 

Phụ thân và kế mẫu nhìn nhau sững sờ.

 

Họ đâu biết, Tống Bác chính là vì thích cái tính đ.á.n.h nhau gây rối ấy của ta mới cưới ta về nhà!

 

Trên đường hồi phủ, ngồi trong xe ngựa, Tống Bác bỗng nhớ lại chuyện xưa.

 

“Thật ra, từ trước khi thành thân, ta đã gặp nương tử không chỉ một lần. Phong thái tự do, hành sự không câu nệ lễ nghi của nương tử, khiến ta ngưỡng mộ vô cùng.”

 

Khoảnh khắc ấy, ta cảm nhận được Tống Bác như thật sự có vài phần chân tình.

 

Hắn kể với Dư Thính Vãn rằng nhà hắn thiên vị. Cũng kể với ta rằng nhà hắn thiên vị. Có lẽ với thầy hắn, bằng hữu hắn, người hầu kẻ hạ, hắn cũng đều kể như thế.

 

Chỉ riêng với phụ mẫu thiên vị hắn nhất, hắn lại chẳng dám nói nửa lời.

 

Còn ta thì khác.

 

Rõ ràng là nữ nhân, lại chẳng kiêng dè điều gì.

 

Hắn làm sao mà không ngưỡng mộ cho được?

 

16

 

Tết vừa qua, các loại yến tiệc nối nhau không dứt. Nhà họ Tống đang được sủng ái, hằng ngày thiệp mời đưa tới không ngớt.

 

Tống phu nhân vốn không muốn dẫn ta ra ngoài, khổ nỗi thiệp nào cũng ghi rõ tên ta trên đó.

 

Có thiệp nhà Tống Đại học sĩ có thể từ chối, nhưng có thiệp thì không được — chẳng hạn như phủ Bá Vọng hầu.

 

Mặt mũi của hầu phủ, không thể không nể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây là lần đầu tiên ta theo Tống phu nhân tham dự yến tiệc ở tầng lớp này.

 

Trước khi ra cửa, bà dặn ta:

“Tự tìm một góc mà ngồi, đừng đi lung tung, đừng nhìn linh tinh, càng đừng nói năng bừa bãi.”

 

Ta vâng dạ:

“Dạ, mẫu thân, con nhát lắm, sợ người lạ.”

Nói xong liền riu ríu bước sát sau bà.

 

“Đồ vô dụng.” — Bà khinh thường liếc ta một cái, rõ là không ưa, nhưng vẫn phải kéo ta theo đi từng bàn chào hỏi các vị phu nhân.

 

Các phu nhân tiểu thư đều ăn vận rực rỡ, chỉ cần tuỳ tiện tháo trên tay một cái nhẫn hay vòng tay cũng đã là sính lễ gặp mặt cực kỳ quý giá.

 

Dâu mới thì chỉ có thể hưởng phúc đúng một năm này thôi.

 

Tống phu nhân mặt lạnh tanh:

“Con dâu nhà ta vụng về ngu ngốc, sao xứng với những thứ tốt thế này?”

 

Bà tận lực hạ thấp ta.

 

Trong lời bà kể, trưởng tử và trưởng tức đều chẳng nên cơm cháo gì, tương lai nhà họ Tống còn phải trông vào nhị lang và vợ hắn.

 

Còn ta thì theo sau bà, tay áo đã đầy quà tặng, vừa cúi đầu vừa giả vờ sụt sịt:

“Hu hu hu…”

 

Tống phu nhân: “…”

 

Đúng lúc này, phu nhân phủ An Thuận Bá cùng tiểu thư nhà bà bước đến.

 

Đây chính là Chu tiểu thư — vị hôn thê của Tống nhị lang.

 

Chu tiểu thư gọi Tống phu nhân là “di di”.

 

Tống phu nhân gọi nàng là “Doanh Doanh”, khen không ngớt lời:

“Mấy ngày không gặp, Doanh Doanh lại xinh đẹp hơn rồi. Hôm nay y phục đẹp thật đấy… Vừa thông minh vừa dịu dàng, không biết là tiên nữ phương nào hạ phàm nữa…”

 

Thái độ hoàn toàn khác biệt.

 

Mắt các phu nhân nhìn ta đầy thương hại.

 

Ta đành tiếp tục che mặt:

“Hu hu hu…”

 

Khoé mắt Tống phu nhân co giật, hạ giọng quát khẽ:

“Câm miệng!”

 

Ta càng khóc to hơn:

“Hu hu hu—!”

 

Đầu Tống phu nhân… hình như sắp nổ rồi.

 

17

 

Sự ồn ào bên này cuối cùng cũng khiến phu nhân phủ Bá Vọng chú ý.

 

Bà đi tới, ánh mắt sáng rỡ, hô lớn:

“Con trai của ta—!”

 

Giọng bà vang như chuông, át cả tiếng hu hu hu của ta.

 

Mãi đến khi bà nắm tay ta, ta mới nhận ra:

“Con trai” trong miệng bà, hoá ra là… ta.

 

“Mấy ngày không gặp, Hàn nhi lại tuấn tú hơn rồi. Hôm nay ăn mặc thật đẹp… Hàn nhi thông minh hiểu chuyện lại phóng khoáng, không biết là thần tiên phương nào chuyển thế…”

 

Nghe quen quá nhỉ?

 

Ừ, thì ra là nguyên văn y đúc mấy câu Tống phu nhân vừa khen Chu Doanh Doanh.

 

Sắc mặt Tống phu nhân chẳng vui vẻ gì, nhưng phu nhân hầu phủ thì xưa nay không cần nhìn sắc mặt ai cả.

 

Ban đầu ta tưởng bà là thấy chuyện bất bình bèn ra tay tương trợ. Không ngờ… bà thật sự rất thích ta.

 

“Ai da, đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này, chỗ nào cũng đẹp hết sức!”

Ánh mắt bà dịu dàng quá mức — khiến ta có ảo giác mình sắp làm con rể nhà người ta thật rồi.