Giang Bất Khứ Hàn

Chương 8



Từ sau lưng bà, Thọ Nhi ló đầu ra, nháy mắt với ta.

 

Thôi rồi, không phải ảo giác nữa.

 

Khi ta đi thay y phục, Thọ Nhi len lén theo vào, vừa vào cửa đã thấp giọng:

 

“Chuyện của người với tiểu thư nhà ta, phu nhân đã biết cả rồi.”

 

Ta thấy đầu đau nhói.

 

“Tiểu thư thân thể yếu, đại phu từng nói, sau này đừng nói chuyện sinh con đẻ cái, chỉ riêng chuyện... phòng the thôi cũng đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.”

 

“Ban đầu phu nhân lo lắng lắm, tiểu thư lại đến tuổi trổ tâm tư, nếu gặp phải nam tử ‘không thể không lấy’ thì biết làm sao? Trên đời này, miếng thịt đến bên miệng, có mấy nam nhân là chịu nhịn?”

 

“Giờ thì hay rồi — người tiểu thư nhà ta thích là người, phu nhân mừng muốn c.h.ế.t! Còn nói nữ cải nam trang tốt lắm, tốt lắm, lặp lại mấy lần liền ấy!”

 

Ta nhắc nhở nàng:

“Này này này, ta đã lui khỏi giang hồ rồi nhé. Hiện giờ ta phải về quê phụng dưỡng mẹ già mà.”

 

Thọ Nhi thở dài:

“Từ lúc người đi, tiểu thư ăn không ngon, ngủ không yên, người cũng gầy rộc đi. Mà ngay lúc ấy, Tống công tử liền chen chân vào, thành ra tiểu thư mới ‘thay lòng đổi dạ’.”

 

Cái gì mà quan hệ nhân quả vậy?

 

“Thay lòng đổi dạ” chẳng phải quá nhanh rồi sao?

 

“Phu nhân nhà ta gấp muốn c.h.ế.t.”

 

Nhìn cũng biết là rất gấp.

 

Khi yến tiệc tan, phu nhân Bá Vọng phủ đích thân tiễn ta đến tận cổng lớn, lưu luyến nắm lấy tay ta, nhỏ giọng dặn:

 

“Con của ta, không thể thiên vị người này mà bạc đãi người kia được. Thế này nhé: ngày lẻ cho Tống Bác, ngày chẵn cho tiểu Vãn nhà ta.”

 

“Nếu không được, thì cứ năm ngày một lần đổi phiên. Không thể ít hơn được đâu.”

 

Ta không đáp, chỉ im lặng, một lòng… câm nín.

 

18

 

“Mẫu thân thật quá đáng…”

Đêm đó, Tống Bác tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:

“Ngay giữa chốn đông người, lại không để nàng chút thể diện nào.”

 

Tính ra, ta vào Tống gia mới được hơn nửa năm.

 

Trong kế hoạch ban đầu của Tống Bác, khoảng thời gian ấy vẫn còn quá ngắn. Hắn vốn định đợi — đợi đến khi ta oán khí đầy lòng, chuyện sẽ thành như nước chảy thành sông.

 

Chỉ tiếc, Dư Thính Vãn không đợi được.

 

Nàng ta sốt ruột muốn thay thế vị trí của ta.

 

Một nữ tử nói yêu người khác, mà khi đối diện với khuôn mặt giống hệt Giang công tử của ta, lại hoàn toàn không gợn chút rung động nào.

 

Một lần tình cờ chạm mặt, ta còn chưa kịp xác định vai diễn của mình là muội muội hay tỷ tỷ của Giang công tử, thì Dư Thính Vãn đã vênh mặt khinh người:

 

“Ngươi chính là thê tử của Tống lang sao? Nếu biết điều thì sớm sớm xin trả lễ, chớ làm lỡ mối nhân duyên giữa ta và Tống lang.”

 

“Chỉ là con gái của một tiểu quan, nếu không phải vì cưới được Tống lang, ta còn chẳng buồn liếc mắt.”

 

“Tống lang nói rồi, trong lòng chàng chỉ có một mình ta.”

 

Ta không kể lại những lời khiêu khích ấy cho Tống Bác.

 

Nhưng áp lực từ Dư Thính Vãn, đã đến thẳng vai hắn.

 

Tống Bác mất ngủ, đến hiệu t.h.u.ố.c bốc thuốc, đem về nghiền thành bột. Loại t.h.u.ố.c bột màu trắng, rắc vào nước, chớp mắt đã tan không dấu vết.

 

“Đại phu nói mỗi đêm uống một ít sẽ dễ ngủ hơn.”

Trước mặt ta, hắn đem t.h.u.ố.c gói lại cẩn thận, bỏ vào tủ:

 

“Phải nhớ kỹ, mỗi lần chỉ được dùng một chút. Nếu uống nhiều—”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhẹ thì choáng váng đau đầu, nặng thì trúng phong bại liệt, nằm liệt giường không dậy nổi.”

 

Đúng lúc ấy, Tống phu nhân bị nhiễm phong hàn.

Bà tuy chẳng ưa thấy mặt ta, nhưng ta là trưởng tức, chuyện hầu bệnh sao có thể trốn?

 

Chỉ là từ tay nha hoàn nhận lấy chén t.h.u.ố.c đã sắc sẵn, đưa tận tay bà uống.

Không hề tốn chút công sức nào.

 

Thuốc không phải ta sắc, lửa không phải ta canh.

Vậy mà ba hôm sau, Tống phu nhân bắt đầu đau đầu chóng mặt, rồi rơi vào hôn mê.

 

Con trai bà... không còn đợi được nữa rồi.

 

Ta không động thủ, thì hắn phải ra tay trước.

 

19

 

Đại phu chẩn đoán — Tống phu nhân trúng độc.

 

Cả phủ họ Tống rối như ong vỡ tổ, ngay cả Tống nhị lang cũng phải tức tốc từ thư viện chạy về.

 

Mọi người vây quanh bên giường bệnh.

 

Bất ngờ thay, nha hoàn thân cận của Tống phu nhân — Nghiễn Thu — chỉ tay về phía ta, diễn trò ngay tại chỗ:

 

“Chính là đại thiếu phu nhân! Người hạ độc phu nhân nhất định là đại thiếu phu nhân!”

 

Nghiễn Thu làm chứng: một lần ta bưng t.h.u.ố.c vào cho Tống phu nhân, sắc mặt rất căng thẳng, còn dùng tay áo che tay.

 

“Khi ấy thấy đầu ngón tay đại thiếu phu nhân có dính ít bột trắng, ta cũng chẳng nghĩ nhiều… Ai ngờ thật sự là t.h.u.ố.c độc!”

 

Thời gian gây án có, nhân chứng cũng có.

 

Tống Bác trách Nghiễn Thu ăn nói hồ đồ:

“Dù nương tử ngày thường có chút bất mãn với mẫu thân, cũng tuyệt đối không thể làm chuyện táng tận lương tâm ấy.”

 

Tốt rồi.

Động cơ gây án cũng có luôn.

 

Tiếp đó, trong góc kín của hòm trang điểm ta dùng, tìm thấy một gói t.h.u.ố.c bột khả nghi.

 

Công cụ gây án? Cũng có nốt.

 

Mọi thứ được sắp đặt đâu ra đấy — ân cần thật đấy.

 

“Nương tử...” — Tống Bác bi thương lắc đầu.

 

Tống Đại học sĩ tức giận ném gói t.h.u.ố.c trước mặt ta:

“Giang thị! Ngươi còn gì để nói?”

 

Ta đáp:

“Có, ta chỉ nói một câu.”

 

Hai tay bắt ấn, mười ngón giao nhau, ta niệm:

“Cấp cấp như luật lệnh — đệ nhất mỹ phụ kinh thành, tỉnh lại cho ta!”

 

Tống phu nhân lập tức mở mắt, từ trên giường... ngồi bật dậy.

 

Ánh mắt bà có phần ngượng ngùng — có lẽ là vì câu chú vừa rồi... quá mất mặt.

 

Tống Đại học sĩ và Tống nhị lang vừa mừng vừa kinh ngạc.

 

Tống Bác — chỉ kinh ngạc, không có mừng.

 

Nghiễn Thu ngã quỵ tại chỗ, lắp bắp cãi:

“Ta… ta nhìn nhầm, thật sự là nhìn nhầm…”

 

“Nhìn nhầm à?” — ta kéo từ gầm giường ra một chậu thau đồng, trong đó toàn là t.h.u.ố.c đen kịt.

 

“Toàn bộ t.h.u.ố.c những ngày qua, đều là ngươi — đứa nha hoàn trung thành tận tụy — tự tay sắc cho chủ tử.”

Ta ấn đầu nàng xuống:

“Nào, uống thử một ngụm xem?”