Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 76: Muốn mở đồ lót, phải mở mắt ra!



Sự ra đi của lão Bân nói môt sớm một chiều là có thể quen được. Ông ấy từng là một cảnh sát kỳ cựu, vui vẻ, không chỉ có phòng trọng án mà cả những cảnh viên thuộc phòng ban khác trong cảnh cục Ưu Đàm đều dành sự thương tiếc lớn. Đối với họ, lão Bân là trụ cột, là một tiền bối đáng tin cậy của cảnh sát Tô Hàn cũng là một lão già thân thiện, rất thích cười, rất thích nhắc nhở cho các cảnh viên trẻ biết rằng mỗi khi khoác lên người phù huy của cảnh sát cũng là khoác lên người trách nhiệm với nhân dân, tuyệt đối mỗi nhiệm vụ cũng không được hời hợt.

Thành ra, khi tất cả họ nhìn thấy những kỷ niệm cùng lão Bân xuất hiện trong mỗi một ngóc ngách của cảnh cục này chưa từng phai đi, không khí u uất cứ thế bao trùm lên từng con người ở đây. Tạ Kỳ Ngôn không ngày nào đến cảnh cục mà mắt không sưng đỏ. Bầu không khí nặng nề đến mức cả Lâm Chính cũng thực sự không quen.

"Tạ Kỳ Ngôn! Tại sao đến giờ cháu vẫn chưa hoàn tất các hạng mục thông tin về vụ án để giao cho Anh Châu?" Lâm Chính tức giận khi thấy Tạ Kỳ Ngôn kì kèo mãi không chịu kết thúc vụ án sát nhân ở Lam Châu.

"Thưa cục trưởng, do các thông tin liên quan vẫn còn có một chút rời rạc và cần thêm thời gian xác minh chính xác nên chưa thể gửi văn bản hoàn chỉnh cho bên Anh Châu ạ." Tạ Kỳ Ngôn vẫn đối đáp cẩn thận, lễ phép.

"Tạ Kỳ Ngôn! Người đi thì đã đi rồi, cần phải hoàn thành tất cả hồ sơ để nhanh chóng khởi tố thủ phạm, cháu là người chấp pháp, đừng để cảm xúc lấn át lý trí của mình."

Câu nói của Lâm Chính khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn cảm giác giống như bị ai đem ra giễu cợt, chua xót đến đắng cay. Là người từng dạy mình về liêm chính, dưỡng mình bằng kiên trì, dũng cảm và công nghĩa, nhưng giờ đây, trước mặt mình lại nói về lợi ích cá nhân, về quyền lực, địa vị trong giới lãnh đạo, Tạ Kỳ Ngôn càng càm thấy tâm tình của mình nực cười.

"Vì không để cảm xúc lấn át lý trí nên tôi mới hết lần này đến lần khác nhún nhường để đồng đội mình phải hy sinh, thưa cục trưởng."

"Tạ Kỳ Ngôn!"

"Hãy mau chóng hoàn tất hồ sơ và gửi toàn bộ văn bản cho cảnh sát Anh Châu. Đây là lệnh, không được chậm trễ."

"Rõ! Thưa cục trưởng!" Tạ Kỳ Ngôn hít một hơi sâu, giơ tay phải cao ngang trán rồi làm dấu hiệu chào cấp trên.

"Cục trưởng sao? Từ khi nào mà cháu gọi chú xa lạ đến như vậy chứ?" Lâm Chính rốt cuộc cũng không thể chịu nổi sự xa lạ mà Tạ Kỳ Ngôn bày ra trước mặt, ông than thở.

"Từ khi thầy đã quên mất những lời mình từng dạy ở trường cảnh sát."

"Tạ Kỳ Ngôn! Nếu gọi chú là thầy thì đừng quên lời chú từng dạy, đừng để cảm xúc lấn át, cháu là người chấp pháp, không được yếu đuối."

"Vì nhớ kỹ lời của chú dạy nên cháu mới kiên trì với con đường đến tận bây giờ. Vì không quên lời chú dạy, cháu mới dùng chính nghĩa mà chiến đấu. Nhưng có lẽ những lời ngày đó chú nói ở trường cảnh sát, chỉ có một mình cháu nhớ." Tạ Kỳ Ngôn dùng ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói vẫn không tránh được sự nghẹn ngào đáp trả Lâm Chính.

Đứng trước sự ngỡ ngàng của Lâm Chính, Tạ Kỳ Ngôn dứt khoát rời đi. Khi cánh cửa căn phòng của cục trưởng đóng lại, bản thân Tạ Kỳ Ngôn hay Lâm Chính đều đã biết rõ câu trả lời rằng giữa họ đã hình thành một giới hạn, cũng có một bức tường không thể vượt qua.

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn không phải là người miệng lưỡi độc ác hay kẻ cứng đầu muốn chống đối cấp trên, việc thông tin liên quan đến vụ án của A Long có nhiều nghi điểm là sự thật. Đến giờ phút này, Tạ Kỳ Ngôn vẫn không sao hiểu hết câu nói ẩn ý của A Long được ghi âm trong điện thoại về sự tồn tại cái tên The God, hay từ khóa "không phải một mình" và loáng thoáng gì đó về hàng hóa. Chẳng phải hắn chỉ cần thừa nhận mình là hung thủ sát hại tất cả các nạn nhân thôi sao? Lý do gì trong lời nói của A Long trong cơn hưng phấn hành hạ lão Bân lại đề cập đến những chuyện không đầu không đuôi như vậy.

Từ ban đầu tội ác của A Long hoàn hảo vô khuyết, đến cả một chứng cứ chỉ tội hắn cũng rất mơ hồ. Nhưng khi bức tranh dần trở nên rõ ràng và phía cảnh sát dần loại bỏ yếu tố phạm pháp của Bá Đao, các bằng chứng liên đới khác xuất hiện một cách rất thuận lợi, nhất là khi thông tin lão Bân mất tích được cảnh sát công bố, A Long hoàn toàn là tâm điểm của điều tra. Thậm chí, khi cảnh sát lục soát nhà của A Long và thu thập dữ liệu máy tính trong phòng làm việc, tất cả dấu hiệu và đồ đạc lưu trữ đều chỉ đích danh hành vi tàn bạo của A Long, không chỉ có các nạn nhân là người mẫu trong vụ án mà còn có một số nạn nhân chưa rõ danh tính.

Hắn lưu trữ rất nhiều đoạn video về hành vi tàn bạo của mình, thậm chí cùng với nhiều phiên bản cắt nhỏ khác nhau của cùng một nạn nhân. Là hắn muốn từ từ chiêm ngưỡng thành quả của mình, tác phẩm của mình hay còn có ý định gì khác? Trong quá trình điều tra, Tạ Kỳ Ngôn hay Phương Tư Nhã đều hiểu rõ A Long là một kẻ ranh mãnh và xảo quyệt. Hắn có ngu ngốc đến mức để cả kho tàng tội ác của mình ngay tại nhà?

"Tại sao, có lúc rất khó khăn, có lúc lại thuận lợi đến mức không có một kẽ hở." Tạ Kỳ Ngôn cau mày khi đọc tài liệu vụ án tại một trong hai phòng tài liệu của Ưu Đàm.

Cảnh cục Ưu Đàm có thể không lớn nhưng việc xây dựng phòng trữ dữ liệu lại rất được cấp quản lý để tâm. Đối với phòng tài liệu chỉ có những người được Lâm Chính cấp phép thì mới tự do ra vào. Chính xác hơn, ở cảnh cục này, chỉ có Lâm Chính và Tạ Kỳ Ngôn mới có quyền vào phòng tra cứu tài liệu dựa trên cấp bậc. Tuy nhiên, có một phòng tài liệu mật, cả Tạ Kỳ Ngôn cũng không được phép đến. Lâm Chính từng nói nếu việc lên chức cuối năm thuận lợi, Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn có thể vào đó, tra cứu lại vụ án của 15 năm trước. Đây chính là thỏa thuận ngầm của cả hai.

Chỉ là không ngờ lần này ở đây lại vì một đồng đội thân thiết. Tạ Kỳ Ngôn đã nhốt mình trong phòng tài liệu hơn nửa ngày trời, đọc rồi lại viết, cố gắng chấp nối mọi thứ trong trạng thái cực kỳ chăm chú. Đến khi hình ảnh của lão Bân xuất hiện trong tập tài liệu, Tạ Kỳ Ngôn không tránh khỏi thở dài.

Tạì sao lại để một người tốt như chú ấy hy sinh. Tạ Kỳ Ngôn trầm mặt.

"Bố!" Tạ Kỳ Ngôn miết đi miết lại tay mình lên nụ cười của lão Bân được ghi trên hình ảnh dán trong báo cáo.

"Bố à! Con thực sự rất nhớ bố!" Mỗi khi nhắc về lão Bân, tâm tình của Tạ Kỳ Ngôn giống như một ngọn đèn dầu treo lơ lửng giữa gió, chỉ cần lắc nhẹ cũng đủ làm chao đảo đến mức đèn tắt, dầu rơi. Trái tim của Tạ Kỳ Ngôn không phải bằng sắt, nước mắt càng không phải bằng băng. Ánh mắt hằn đỏ của Tạ Kỳ Ngôn khóa chặt ở phần chi tiết ghi về cái chết của lão Bân. Rốt cuộc Tạ Kỳ Ngôn lại khóc rồi!

Khi những giọt nước mắt trở nên bỏng rát, ánh nhìn nhòe nhoẹt, Tạ Kỳ Ngôn nhận ra những cơn đau đầu xông thẳng tới như muốn đánh gục mình. Có phải trong những khoảnh khắc bản thân không tự giác, Tạ Kỳ Ngôn đều yếu đuối như vậy không. Tạ Kỳ Ngôn nỗ lực nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Đây không phải lần đầu tiên Tạ Kỳ Ngôn rơi vào trạng thái này. Từ lúc lão Bân mất, tình trạng xảy ra rất thường xuyên. Thường xuyên khiến cơ thể Tạ Kỳ Ngôn quen thuộc đến mức hệt như mấy năm trước đây, khi cô tự mình chống chọi với di chứng của cơn sốc thuốc.

Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại đến đúng lúc níu kéo ý thức của Tạ Kỳ Ngôn ra khỏi vũng lầy của loạt cảm xúc đau lòng.

Reng Reng! Là Hà Mỹ Thu, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, hắng giọng một tiếng rồi mới bắt máy.

"Mẹ!"

"Ngôn tử! Ngay cả khi mẹ đến Tô Hàn vẫn không thấy mặt con về ăn cơm."

"Mẹ à!"

"Tiểu thư nhà họ Hàn còn biết điều hơn con đấy!"

"Hả? Đình Đình sao?" Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ khi Hà Mỹ Thu nhắc về Hàn Hân Đình.

" Ngày nào, con bé gửi cho mẹ rất nhiều yến và đồ ăn, hôm qua còn đến nhà để cùng mẹ đi chợ."

"Còn con thì không ngày nào chịu về nhà để ăn cơm với mẹ cả. Còn không dự định chính thức dắt con bé về ăn cơm cùng mẹ nữa cơ đấy!"

"Cậu ấý... Đình Đình sao?"

Từ lúc về Tô Hàn, Tạ Kỳ Ngôn đều cuốn vào tâm trạng không tốt khi chưa thể vượt qua chuyện của lão Bân, mỗi sáng đều thức dậy rất sớm và mỗi tối đều về nhà rất trễ, hầu hết thời gian đều giam mình ở phòng tài liệu của cảnh cục. Hàn Hân Đình từ thời điểm đó, đều chỉ biết dỗ dành và thông cảm cho Tạ Kỳ Ngôn. Chỉ có điều, Tạ Kỳ Ngôn không ngờ cô ấy lại thay mình đến thăm hỏi mẹ, chăm sóc mẹ.

"Con có nhiều người yêu là họ Hàn lắm à?" Hà Mỹ Thu trêu chọc con gái.

"Dạ không phải, con biết rồi! Con sẽ nhanh chóng về nhà." Tạ Kỳ Ngôn không hiểu sao lại thấy trái tim của mình vừa thấy được một chút niềm vui khi nghe về thái độ của mẹ dành cho Hàn Hân Đình.

"Nhớ mang con bé về cùng đấy!"

Nói thêm vài câu chuyện với Hà Mỹ Thu, Tạ Kỳ Ngôn vội vàng cúp máy, thật sự mấy ngày nay đều do Hàn Hân Đình chiều chuộng mình mới chịu thiệt thòi vì mình. Vào những ngày về nhà rất trễ, biết rõ Hàn Hân Đình căng thẳng khiến căn bệnh trầm cảm phát tác vẫn kiên nhẫn ôm lấy mình, che chở mình, cho mình chỗ an toàn để khóc, không đòi hỏi bất kỳ liệu pháp chữa đau nào bằng dục vọng, Tạ Kỳ Ngôn giật mình nhận ra tình cảm của Hàn Hân Đình luôn nhường nhịn đến vậy, ấm áp đến vậy, cũng cảm thông cho đối phương nhiều đến vậy. Một người cao ngạo như Hàn Hân Đình hóa ra trong tình yêu lại cực kỳ đáng yêu. Cậu ấy không nói, không có nghĩa cậu ấy không đau.

Tạ Kỳ Ngôn nhanh chân tiến đến phòng khám nghiệm khi Hàn Hân Đình vẫn đang một mình tập trung hoàn tất các báo cáo pháp y.

Két! Tiếng mở cửa phòng khám nghiệm khiến Hàn Hân Đình chú ý. Người bước vào là Tạ Kỳ Ngôn với dáng vẻ gấp gáp, trong ánh mắt còn tràn ra một chút ấm áp. Hàn Hân Đình không rõ chuyện gì nhưng cô luôn nhạy cảm hơn với tâm trạng của Tạ Kỳ Ngôn trong thời gian gần đây.

"Ngôn Ngôn! Chuyện gì vậy?" Hàn Hân Đình lo lắng bước đến, Tạ Kỳ Ngôn đóng lại cửa phòng khám nghiệm rồi khóa trái.

Tạ Kỳ Ngôn không trả lời Hàn Hân Đình, nhanh chóng bước đến từng bước ép sát đến phương đến khi phần hông của Hàn Hân Đình chạm vào cạnh bàn làm việc.

"Ngôn Ngôn!" Hàn Hân Đình nhẹ nhàng gọi tên của đối phương khi nhìn thấy ánh mắt hằn lên những tia đỏ máu pha lẫn mệt mỏi lẫn đau khổ của Tạ Kỳ Ngôn, trái tim cô trộm lên lo lắng. Ngay khi Hàn Hân Đình toan đưa tay chạm lên sườn mặt của Tạ Kỳ Ngôn để dỗ dành, Tạ Kỳ Ngôn đột ngột ấn môi mình tham lam chiếm lấy đôi môi của Hàn Hân Đình.

Ban đầu là quen thuộc rồi trở nên cực kỳ cuồng nhiệt đến mức Hàn Hân Đình không có cơ hội phòng vệ. Đôi môi thuận đà đáp lại nụ hôn càng lúc càng sâu của Tạ Kỳ Ngôn khiến cơ thể của Hàn Hân Đình lập tức mềm nhũn. Trong lúc Hàn Hân Đình không phòng bị, tay của Tạ Kỳ Ngôn trườn xuống eo của cô, nhấc nhẹ cô ngồi lên bàn để bản thân thuận tiện làm càn.

Hàn Hân Đình không rõ vì sao Tạ Kỳ Ngôn lại như thế. Chỉ cách đây vài hôm, khi Tạ Kỳ Ngôn về nhà với trái tim rệu rã, Hàn Hân Đình muốn xoa dịu Tạ Kỳ Ngôn mà không ngại ra sức dụ dỗ nhưng Tạ Kỳ Ngôn bảo rằng chỉ muốn ngủ. Vậy mà hôm nay, Tạ Kỳ Ngôn lại trưng ra cảm xúc không có chút gì kiểm soát, hừng hực phóng hỏa, đem dục vọng thắp thành ụ rơm lửa thiêu rụi Hàn Hân Đình.

Tạ Kỳ Ngôn càng lúc càng mạnh dạn. Hàn Hân Đình cũng cực kỳ phối hợp khi đưa tay quàng quanh cổ, toàn thân dựa dẫm vào Tạ Kỳ Ngôn. Khi một tay bận rộn đưa ra sau lớp áo của Hàn Hân Đình chạm vào phần bra, rồi nhẹ nhàng đỡ lưng đối phương, một tay nhanh chóng chen giữa để tách hai chân của Hàn Hân Đình. Đôi môi của Tạ Kỳ Ngôn cũng cật lực đánh phá phía trên, miết lên men theo chiếc cổ trắng mịn như mồi lên cơ thể Hàn Hân Đình những ngọn lửa mãnh liệt.

Đến khi Tạ Kỳ Ngôn nhận ra cơ thể của Hàn Hân Đình trở nên mềm nhũn và lý trí hoàn toàn bị dẫn dắt bởi khao khát đến mức những âm thanh nức nở phát ra bên cạnh lỗ tai của Tạ Kỳ Ngôn chẳng khác gì một loại cổ vũ thức thời, Tạ Kỳ Ngôn dứt khoát dừng hành động ve vuốt, men ngón tay theo nếp bra, sẵn sàng cởi bỏ lớp chắn ngang vòng 1 căng tràn của Hàn Hân Đình.

"Muốn mở đồ lót, thì phải mở mắt ra! Sếp Tạ!" Hàn Hân Đình khúc khích trêu đùa. Thì ra khoá không nằm ở phía sau.

Khi nghe Hàn Hân Đình khiêu khích, Tạ Kỳ Ngôn cũng không khách sáo mà dẫn quân xông thẳng đánh cho răng lưỡi của Hàn Hân Đình bại trận. Tạ Kỳ Ngôn dịch tay mình, thành thạo luồn dưới lớp áo của đối phương, rờ chạm lên da thịt đối phương, kéo cao chiếc áo bác sĩ của Hàn Hân Đình nhằm loại bỏ chướng ngại đầu tiên, rồi từ từ vòng tay lần nữa ra phần áo lót phía trước, toan cởi bỏ khóa áo của Hàn Hân Đình.

"Ngôn Ngôn! Dừng lại..." Hàn Hân Đình khi nhận ra da thịt của mình bị phơi bày trước mặt của Tạ Kỳ Ngôn chỉ còn trơ trọi một lớp bảo vệ cuối cùng, cô dùng chút phần tỉnh táo còn xót lại, yếu ớt đẩy vai đối phương, tách mình khỏi ngọn lửa của Tạ Kỳ Ngôn.

"Đây là cảnh cục."

"Có camera đấy!" Hàn Hân Đình giọng cũng dần trở nên khàn đặc, nỗ lực lấy lại hơi thở và trấn tỉnh Tạ Kỳ Ngôn.

Mãi đến khi Hàn Hân Đình phát tín hiệu cảnh báo thì Tạ Kỳ Ngôn mới lấy lại chút tỉnh tảo. Quả thật, cảm xúc là thứ rất đáng sợ, cả một người luôn điều khiển bản thân bằng lý trí như Tạ Kỳ Ngôn cũng không tránh khỏi bị nó nuốt chửng. Những ngày này, tâm trạng của Tạ Kỳ Ngôn đều rất dễ mất kiểm soát.

"Tôi tắt rồi!" Tạ Kỳ Ngôn ranh ma đáp, rõ ràng cậu ấy có ý định đến đây để làm chuyện thân mật với pháp y Hàn. Đây không phải là sự vượt mức thường thấy ở sếp Tạ, Hàn Hân Đình thành ra có chút tò mò.

"Tạ Kỳ Ngôn! Rốt cuộc có chuyện gì?" Hàn Hân Đình lo lắng khi nhận lại chiếc áo từ tay đối phương vì lúc nãy đã bị vứt xuống đất.

"Tôi phải trả thù cậu."

"Trả thù? Có phải có chuyện gì không?" Câu nói lấp lửng của Tạ Kỳ Ngôn càng làm Hàn Hân Đình khó hiểu.

Cậu dự tính để mẹ tôi nhìn mặt con dâu không nhìn con ruột ư?" Tạ Kỳ Ngôn lém lỉnh tiến tới gần Hàn Hân Đình, lần nữa ép sát cô.

"Cậu biết mẹ tôi đến Tô Hàn khi nào sao? Tại sao đến thăm mẹ không cho tôi biết!" Tạ Kỳ Ngôn gặng hỏi.

"Tôi không muốn cậu cảm thấy căng thẳng, chuyện xảy ra, cậu vẫn đang cố gắng cân bằng rất nhiều, tôi hiểu cậu không muốn mẹ nên mới tránh mặt mẹ."

"Nhưng tôi cũng không thể để mặc mẹ lo lắng. Nên tôi mới đường đột thay mặt cậu đi đón mẹ, cũng mua cho mẹ ít món đồ dùng trong nhà, sẵn tiện nói cho mẹ cậu biết về chuyện ở cảnh cục." Từ khi nào mà Hàn Hân Đình lại có tâm tư về một gia đình như vậy? Điều này làm Tạ Kỳ Ngôn thực sự cảm động.

"Gọi mẹ thuận miệng thế rồi à, cậu nôn nóng muốn vào nhà tôi rồi sao?" Tạ Kỳ Ngôn trêu hoa ghẹo nguyệt, một tay đưa lên ve vuốt cằm của Hàn Hân Đình. Câu nói của Tạ Kỳ Ngôn cảm giác giống như mình là một con mèo nhỏ bị bắt thóp, lập tức bất động.

"Tạ Kỳ Ngôn!"

"Tối nay cùng về ăn cơm đi, mẹ bảo đưa con đến đấy."

"Con gì chứ? Hừ!" Hàn Hân Đình lập tức giả vờ hờn dỗi cho có chút phẩm giá.

"Là mẹ tôi đã xem cậu là người nhà rồi, nằng nặc đòi tôi đưa cậu về. Nếu không, tôi sẽ bị mẹ từ mặt đó."

"Cậu không nói chuyện đàng hoàng được à?"

"Tôi đang đàng hoàng mà. Tôi thật lòng đấy. Nếu cậu không ngại danh phận này."

Hôm đó, Hàn Hân Đình cùng Tạ Kỳ Ngôn ghé mua một chút đồ ăn để bữa cơm phong phú rồi mới về nhà của Hà Mỹ Thu. Khi cả hai tới, một bàn ăn tối thịnh soạn với rất nhiều món ăn Hàn Hân Đình yêu thích được bày biện sẵn sàng. Qua lời kể của Hàn Hân Đình, không phải Hà Mỹ Thu không biết tinh thần sa sút của Tạ Kỳ Ngôn thời gian gần đây, bà hối thúc Tạ Kỳ Ngôn về nhà chỉ là muốn tiếp cho con gái mình một lời an tâm, nhắc cô ấy nhớ rằng vẫn còn nhiều người quan tâm đến cô ấy.

"Gớm chưa! Mãi mới chịu về đấy, nếu không phải Đình Đình, thì không biết khi nào con mới gặp mẹ." Hà Mỹ Thu cố tình hờn dỗi, bà vẫn hay thế để Tạ Kỳ Ngôn dỗ dành.

"Không phải đâu ạ! Chuyện là ở cảnh cục có chút việc bận nên con muốn tranh thủ thôi."

"Sao mẹ không báo con đã tới Tô Hàn?" Tạ Kỳ Ngôn cùng Hàn Hân Đình vào nhà, không lấy thân phận làm khách, cả hai đều hành xử rất tự nhiên.

"Gọi cho con được sao? Cũng may là mẹ gặp Đình Đình, con bé phụ mẹ dọn dẹp đó."

"Phải rồi! Bây giờ Đình Đình của mẹ là nhất."

"Còn chẳng phải à! Người ta là tiểu thư mà còn hiểu chuyện hơn con đấy. Vừa dọn nhà cùng, vừa cùng mẹ nấu ăn."

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ. Ngôn Ngôn có việc bận nên có nhờ con sang chăm sóc bác mà, không phải cậu ấy không biết bác lo lắng đâu ạ." Hàn Hân Đình nhanh chóng đỡ lời cho Tạ Kỳ Ngôn. Trong mắt Hà Mỹ Thu, đây là hành xử 10 điểm.

"Nhìn mà học hỏi đấy!" Hà Mỹ Thu liếc sang nhìn con gái của mình, giọng điệu trêu chọc.

"Bây giờ thì thành 2 + 1 rồi đó!" Tạ Kỳ Ngôn hài hước đáp trả khiến Hàn Hân Đình trông thấy cũng không nhịn được cười vì điệu bộ làm vẻ giận dỗi của sếp Tạ.

"Sau này cứ gọi là mẹ đi, không cần khách sáo, con muốn ăn gì cứ nói, mẹ không nấu quá ngon nhưng sẽ học hỏi khẩu vị của con."

"Con..."

"Sao hả? Không thể gọi là mẹ sao? Hàn gia có quy tắc riêng sao?"

"Dạ không phải, chỉ là..." Hàn Hân Đình bối rối, cảm giác như trái tim mình vừa nhúng qua một dòng nước ấm đến băng dày cỡ nào cũng phải đầu hàng tan đi. Từng có những quãng thời gian

"Dù là người của Tạ gia nhưng từ lâu mẹ không sống trong hào môn rồi, mẹ không câu nệ phải thế này, thế nọ."

"Đình Đình à! Nhưng nếu con ngại từ từ cũng được, nhưng mẹ muốn đối xử tốt với con một chút. Việc con làm cho Ngôn tử, không phải mẹ không biết."

"Con cảm ơn." Nghe câu hồi đáp từ Hàn Hân Đình, Hà Mỹ Thu cảm thấy hài lòng, bà đưa tay vỗ về nhẹ nhàng lên mu bàn tay của Hàn Hân Đình như một lời trấn an cũng là một sự dỗ dành. Hàn Hân Đình nhận ra hành động đó làm trái tim mình thực sự cảm động.

Không phải Hàn Hân Đình không muốn đón nhận tình cảm này của Hà Mỹ Thu, chỉ là cô không dám đón nhận khi chưa thể chính thức đến với Tạ Kỳ Ngôn một cách đường đường chính chính. Nếu Tạ Kỳ Ngôn luôn sẵn sàng cho cô một danh phận, Hàn Hân Đình lại chưa thể trả cho Tạ Kỳ Ngôn sự công bằng.

Đó là thứ mà đứng trước tình yêu càng lớn cô càng ngần ngại và suy tử. Có lẽ Hà Mỹ Thu nhận ra điều khó nói từ Hàn Hân Đình nên mới biết dừng lại đúng lúc.

"Ngôn tử! Lần tới gọi cả Tiểu Du về ăn cơm đi!" Hà Mỹ Thu đột ngột đổi chủ đề.

"Chà! Mẹ còn biết nó ở đây sao?" Tạ Kỳ Ngôn giả vờ bất ngờ, thật ra với tai mắt hiện tại của nhà họ Hà, việc phát hiện được tông tích của Hà Tử Du không phải là chuyện ngạc nhiên.

"Bố mẹ nó la làng vì gọi mãi nó không chịu về. Việc học thì chọn theo ý mình, muốn tham gia âm nhạc, còn bày đặt chơi trò yêu đương, từ mặt gia đình, ầm ầm như vậy, còn không biết sao?"

"Thế mẹ tính giáo huấn nó à?" Tạ Kỳ Ngôn nghiêm túc hỏi.

"Nếu có giáo huấn thì phải là con trước, cả lớn cũng vậy, nhỏ cũng vậy. Yêu đương kiểu gì mà mẹ chẳng biết ai là ai."

"Vậy mẹ tính làm gì con bé?"

"Mẹ cũng phải biết nó có ăn uống tốt không? Cuộc sống thế nào? Yêu người thế nào? Chẳng lẽ để mặc nó à?" Hà Mỹ Thu đanh giọng.

"Vậy mẹ không được la nó đấy!"

"Mẹ giống kẻ không hiểu chuyện lắm à?"

Bữa cơm diễn ra trong vui vẻ. Rất lâu rồi, Hàn Hân Đình mới có cơ hội nói chuyện phiếm trong một bữa cơm nhà. Cô không phải cố tỏ ra am hiểu chuyện kinh tế, chính trị, càng không cần phải cân nhắc thân phận trong một bữa cơm. Hàn Hân Đình có thể bày tỏ những quan điểm rất đời thường, thoải mái chửi người này người nọ, rồi cả nhà họ cùng cười hả hê. Cơm nhà thì ra không phải là lúc người ta nhìn mặt người thân của nhau, nói những điều mà người quyền thế nhất trong nhà muốn nghe. Cơm nhà thật ra là lúc được là mình.

Sau khi bữa cơm kết thúc, Hàn Hân Đình nán lại để dọn dẹp dù Hà Mỹ Thu liên tục từ chối. Rồi cả hai cùng nhau chơi cờ khi Tạ Kỳ Ngôn tiếp tục dọn dẹp nhà cửa cho mẹ mình. Mãi đến khi trời tối đi, Hà Mỹ Thu mới chịu giục Tạ Kỳ Ngôn cùng Hàn Hân Đình trở về nhà.

"Sao hả? Lúc chiều cậu còn gọi mẹ mà, vẫn chưa sẵn sàng gọi trước mặt bà ấy à?"

"Ngôn Ngôn!" Hàn Hân Đình thoáng chút dao động, bản thân cô chính là không biết nên xử lý trái tim mình thế nào khi càng có nhiều sự liên kết với Tạ Kỳ Ngôn. Ban đầu, cô nghĩ tính cảm chỉ là chuyện của hai người. Nhưng càng đi cùng Tạ Kỳ Ngôn, bước sâu vào thế giới của đối phương, trân trọng đối phương, sợ mất đối phương, cô nhận ra điều mà đối phương quan tâm thì mình càng không thể phớt lờ. Nhất là gia đình của họ.

"Sao đấy?" Tạ Kỳ Ngôn thắc mắc khi Hàn Hân Đình bất ngờ ôm chặt mình ngoài đường phố. Điều cô ấy hiếm khi thể hiện khi cả hai ra ngoài.

"Xin lỗi!" Hàn Hân Đình có đôi chút nghẹn ngào.

"Tôi không vội, đừng làm khó bản thân mình quá. Sau này, nếu rỗi, chúng ta đến nhà ăn cơm cùng mẹ là được." Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc đã hiểu. Có phải vì con người ta bên nhau lâu quá nên cảm xúc dành cho đối phương cũng đặc biệt nhạy cảm hơn, đến mức người ta không cần nói, mình cũng tự khắc nhận ra.

"Cậu đã rất nhiều việc, còn bận tâm chuyện của tôi, xin lỗi cậu." Hàn Hân Đình siết chặt Tạ Kỳ Ngôn hơn.

"Việc gì đâu chứ! Cậu đã luôn lo lắng cho tôi mà. Đây không phải so sánh xem ai chịu thiệt hơn ai. Chúng ta đều thật lòng muốn vun đắp cho mối quan hệ này, tôi cũng hiểu tấm lòng của cậu nên biết rõ lo lắng của cậu. Vì nhau nên cả tôi và cậu đều phải học điều chỉnh bản thân rất nhiều rồi."

"Cậu biết không, tôi luôn cảm thấy mình là người có lỗi với ông. Nếu ngày hôm đó, tôi không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm, tôi đã không khiến ông mất đi bà. Suốt cuộc đời của mình, khi đứng trước mặt ông, tôi luôn cảm thấy mình nợ ông và là một kẻ có lỗi, nên ông muốn gì từ tôi, kể cả khi tôi không hạnh phúc, tôi cũng muốn xem đó là sự bù đắp cho ông."

"Chỉ là tôi không ngờ cuộc đời tôi lại gặp cậu, nên tôi mới không thể để trôi hạnh phúc của mình."

"Vậy có gọi là xui xẻo vì gặp phải tôi không?"

"Tôi nghĩ mình may mắn vì có cậu."

"Nhưng Tạ Kỳ Ngôn yên tâm. Tôi sẽ nhanh chóng nói với ông, tôi không để cậu thiệt thòi thế này nữa."

"Gia đình tôi và họ Bành còn có mối quan hệ làm ăn mật thiết, nhiều vấn đề còn nhờ bên gia đình đó phụ một tay, ông mấy năm nay sức khỏe lại không tốt, người ông tin cậy trong chuyện làm ăn là Quốc Bân, tôi chỉ mới tham gia chuyện làm ăn của ông, nhiều thứ phải học hỏi để ông có thể hoàn toàn trông cậy vào tôi, thuyết phục đám cổ đông cũng rất nhiều thứ phải làm, nên tôi..." Hàn Hân Đình khổ sở.

"Không phải bình thường rất thờ ơ chuyện mình là con cháu Hàn gia sao?"

Tạ Kỳ Ngôn bật cười vì sự sốt sắng của Hàn Hân Đình. Đúng là Hàn Hân Đình ngoài việc nghiên cứu pháp y còn để tâm đến chuyện làm ăn của Hàn gia. Mọi thứ bắt đầu với Hàn Hân Đình khá vất vả, nhưng cô ấy luôn muốn tranh thủ để giảm bớt sức ảnh hưởng của Bành Quốc Bân đến ông mình.

Hàn Hân Đình không nói nhưng cô ấy luôn cố gắng vì tình yêu của họ. Tạ Kỳ Ngôn đâu phải một kẻ khờ khạo hay mắt mờ tai điếc.

"Hàn Hân Đình, tôi hiểu mà." Tạ Kỳ Ngôn nhẹ giọng vỗ về hệt như một cốc nước ấm luôn biết làm người ta sảng khoái.

"Ngôn Ngôn!"

"Tôi không hối cậu, đừng ép buộc bản thân đến mức cảm thấy tình yêu này là một gánh nặng của cậu. Nhưng tủi thân thì tôi vẫn có. Lúc nãy mẹ đã mở đường nhưng cậu lại không gọi mẹ, nên là...cậu bây giờ phải bù đắp một chút."

"Cậu muốn tôi bù đắp gì? Cái gì cậu muốn, tôi cũng có thể làm."

"Nếu không thể gọi mẹ, vậy bù đắp bằng cách...gọi tên con của bà ấy hết đêm nay đi!"

"Tạ Kỳ Ngôn!"

Hàn Hân Đình dùng dằn qua loa rồi cùng Tạ Kỳ Ngôn đánh trận không biết bao nhiêu lần. Người ta nói, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Không ngờ, đêm xuân nồng nhiệt của sếp Tạ và pháp y Hàn lại trải dài từ tối đến tận sáng, cao trào không dứt, quyến luyến không rời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com