Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 77: Cơm gia đình



Tiểu Cảnh hớt hải chạy đến chỗ của Tạ Kỳ Ngôn khi nhìn thấy sếp Tạ đang loay hoay chọn mua cà phê ở máy bán hàng tự động. 

“Sếp Tạ! Em nói chuyện với sếp một lát được không?” Trông biểu cảm của Tiểu Cảnh rõ ràng không phải là chuyện thông thường. Hơn nữa, với tính cách hướng nội, cô ấy sẽ không đời nào đường đột như thế. Trừ khi người đó là Phương Tư Nhã. 

“Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi!” Tạ Kỳ Ngôn cũng nhanh chóng nắm bắt ý của Tiểu Cảnh. 

Khi cả hai đi bộ đến ngã ba cách cảnh cục khá xa, nơi đây gần như chỉ là hàng quán nhỏ của dân địa phương. Người ta chỉ đến đây mua đồ ăn mang đi, ban ngày cũng khá vắng vẻ. Tạ Kỳ Ngôn và Tiểu Cảnh chọn một băng ghế nhỏ gần đó để trò chuyện. 

“Sao hả? Chuyện gì mà không thể nói ở cảnh cục?” Tạ Kỳ Ngôn mở lời. 

“Sếp Tạ! Em biết vụ án của A Long đã khép lại rồi, cảnh sát bên Anh Châu cũng đã chuẩn bị đóng hồ sơ, cục trưởng cũng ra lệnh chúng ta không được nhúng tay vào vụ án này nữa, nhưng trong lúc kiểm tra những thông tin mà sếp nhờ, em có phát hiện một số thứ.” 

“Trong máy tính của A Long có một cái note đã được ẩn đi và cài đặt mật khẩu 2 lớp. Sau khi mở ra, trong đó có nhiều ký tự rất hỗn loạn. Nhưng điểm chung là ký tự và số, còn có cả các ký tự đặc biệt, nên em đoán là mật khẩu để đăng nhập vào một diễn đàn hoặc tập tin nào đó.” 

“Em còn phát hiện một chút đáng nghi từ ổ cứng được sếp Phương vất vả mang về khi lục soát nhà của A Long. Trước đó đã bị cài trojan tự hủy dữ liệu nếu mật khẩu máy tính bị nhập sai 1 lần. Hôm đó, do sếp Thiều phía Anh Châu nhập sai hai lần, kích hoạt chế độ tự hủy.” 

“Có nghĩa là không còn gì trong chiếc ổ cứng đó sao?” 

“Không hẳn. Em cùng một anh bạn ở Đài Nam nghiên cứu, vẫn còn một số ít dữ liệu còn sót lại. Trong đó có một tập tin bị trống tên là Đại Mạch. Các dữ liệu con đều đã bị xóa nên tụi em vẫn không biết điều này có ý nghĩa gì?” 

Cái tên vừa thốt ra từ lời nói của Tiểu Cảnh khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn vô thức bị nhấc lên, những cảm giác sợ hãi, lo lắng mãnh liệt cuộn trào khiến Tạ Kỳ Ngôn bất giác không biết phản ứng thế nào. Cái tên này, có lẽ Tạ Kỳ Ngôn biết rõ sẽ không thể nào quên được suốt cả phần đời của mình. 

“Có cách nào khôi phục lại dữ liệu trên ổ cứng đó không?” 

“Em không rõ! Tụi em cũng đã thử nhiều cách nhưng trojan này tấn công rất mạnh, độ phân mảnh tài nguyên, cơ bản mà nói, không thể khôi phục.” 

“Thế điện thoại của A Long thì sao?” 

“Không có phát hiện gì ạ. Bên Anh Châu cũng đã mang vật chứng về lại sở của họ, em không có thời gian để tra cứu.” 

“Có gì bất thường về các phần mềm hắn sử dụng không?” 

“Hầu hết đều là phần mềm cơ bản để làm việc và trao đổi thông tin. Hắn có rất nhiều phần mềm nhắn tin.” 

“Phía bên cảnh sát Anh Châu không nói có điều gì bất thường từ các phần mềm đó sao?” 

“Dạ không! Họ đã truy cập và không phát hiện cuộc hội thoại nào bất thường cả.” 

“Tiểu Cảnh, em không nói với ai về những phát hiện của em chứ?” Tạ Kỳ Ngôn hỏi dò, chính xác là cô không muốn Lâm Chính biết chuyện. 

“Chỉ có sếp thôi ạ!” Tiểu Cảnh thì ra cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi!

“Được! Đây là trao đổi riêng của chúng ta, khoan hãy tiết lộ cho người khác.”

“Kể cả…”

“Chuyện cũng chưa đâu vào đâu, đây chỉ là điều tra theo hướng suy đoán của chị. Không nên bứt dây động rừng.” 

“Em hiểu rồi! Em sẽ cẩn thận làm việc, khi nào có phát hiện mới sẽ báo với sếp.” 

“Cảm ơn em.” 

“Sẵn tiện chúng ta từ Lam Châu về, chưa có ngày nào dùng bữa cùng nhau. Tối nay đến nhà của chị đi, chúng ta ăn cơm.” 

“Nhà của chị? Có phải là ở chỗ của pháp y Hàn không ạ?” Tiểu Cảnh không hiểu vì sao mình lại giở trò trêu chọc này khi nhìn thấy sếp Tạ. 

“Em đi theo Phương Tư Nhã lâu rồi nên học thói hư tật xấu có phải không? Đến nhà của chị. Pháp y Hàn cũng sẽ tới đó!” Tạ Kỳ Ngôn giả vờ trưng ra bộ mặt nghiêm nghị không có chút oai nghiêm để hù dọa Tiểu Cảnh.

Không phải Tạ Kỳ Ngôn không nhận ra những tác động của cái tên Đại Mạch đối với mình. Hắn là người đã cùng vào sinh ra tử với Tạ Kỳ Ngôn, cũng là người hết lần này đến lần khác bảo vệ Tạ Kỳ Ngôn khỏi nanh vuốt của đám xã hội đen khi cả hai còn là đàn em dưới trướng của tên trùm buôn hàng cấm.

Với Đại Mạch, Tạ Kỳ Ngôn vừa thương vừa giận. Hắn là đồng sự nhưng cũng là kẻ thù. Là bạn bè nhưng cũng là người đứng về phía ác bá. Sau khi Đại Mạch ra tù, Tạ Kỳ Ngôn đều nhờ Hạc Hiên quan sát theo dõi hắn khi hắn chuyển nhà đến Nam Đô. 

[Hạc Hiên! Có vẻ như tôi thấy không an tâm về hắn.] Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho thân tín. 

[Lập tức cho cô câu trả lời.] Rất nhanh đã có hồi đáp từ bên kia. 

[Chờ tin cậu.]

Từ ngày Hà Mỹ Thu dọn về Tô Hàn, bà cũng nhanh chóng bắt nhịp với cuộc sống ở đặc khu này. Mỗi ngày đều dành thời gian đến chợ để làm quen người này người nọ. Mấy hàng quán địa phương cũng hết lòng yêu mến hình ảnh vui vẻ mà Hà Mỹ Thu mang đến.

Dù là phu nhân gia đình giàu có, Hà gia hay Tạ gia đều có độ nổi tiếng như nhau, cái tên Hà Mỹ Thu không phải xa lạ với những ai thường xuyên theo dõi cuộc sống của giới thượng lưu. Thành ra, sự thân thiện mà Hà Mỹ Thu khiến mọi người cảm thấy vừa thích thú vừa dễ chịu. Họ cũng không ngần ngại chào đón bà bằng sự nồng nhiệt, nhất là khi Tạ Kỳ Ngôn cũng là một cảnh sát cực kỳ nổi tiếng tại đây. 

“Nè! Trêu chọc một đứa nhỏ không cảm thấy hổ thẹn hả?” Hà Mỹ Thu mạnh mẽ lên tiếng khi nhìn thấy một nhóm thanh niên quay quanh ức hiếp một bé gái. 

“Bà này! Rãnh quá có phải không?” Một đứa trong đứa bọn chúng hùng hổ xông tới. 

“Ừa! Đủ rãnh để gọi cảnh sát đó. Đứng ở đó đi!” Hà Mỹ Thu rất khẳng khái, tính cách rất giống con gái mình. Bà nhanh chóng rút điện thoại, động tác thành thạo bấm gọi cảnh sát. 

“Cái bà lắm chuyện này!” Bọn thanh niên bấy giờ mới lộ thân phận hổ giấy, mặt xanh môi tái buông tha cô bé tội nghiệp. 

“Alo!” Hà Mỹ Thu vẫn thong dong đưa điện thoại lên gọi. 

“Mẹ kiếp! Đi thôi.” 

Đúng là bọn nhóc khôn lỏi, chỉ cần một động tác giả mà Hà Mỹ Thu có thể qua mặt được đám thanh niên. Ngay khi bọn nhóc rời đi, Hà Mỹ Thu tiến tới giúp cô bé tội nghiệp đứng dậy. Thiên Lam bề ngoài nhìn rất luộm thuộm, quần áo của cô bé trông rất cũ kỹ, có vài chỗ còn phải khâu vá hời hợt, ánh mắt cô bé vốn dĩ rất rạng ngời nhưng lại ẩn chứa sự ưu buồn, sợ hãi.  

Hà Mỹ Thu ở khoảnh khắc đầu tiên tiếp xúc là vì sự đáng yêu của Thiên Lam mà cảm mến, càng lúc vì sự lễ phép và hiểu chuyện của cô bé mà yêu thương. Từ sau lần gặp gỡ đó, tìm hiểu hơn nhiều về hoàn cảnh đơn độc của Thiên Lam khi cô bé chỉ vừa mới 10 tuổi đã phải một thân một mình bôn ba khắp Tô Hàn để kiếm sống, gia đình cô bé đều đã qua đời sau vụ tai nạn trên chuyến xe từ quê lên Tô Hàn. Một mình Thiên Lam sống trong nhà xã hội, điều kiện sống tương đối nhưng cô bé hiểu rõ bản thân đã là kẻ không nhà. 

Hà Mỹ Thu vì vậy mà thường xuyên đến gặp Thiên Lam, trò chuyện cùng cô bé, cả hai còn chẳng khác nào những người bạn hay chia sẻ những món ăn yêu thích cùng nhau, mấy mẩu truyện cổ tích hay những câu hỏi trên trời dưới đất. Ở Thiên Lam, Hà Mỹ Thu nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn của lúc nhỏ, khi còn bám lấy mẹ mình nhưng vẫn chứng tỏ là cô bé rất kháu khỉnh, rất hiểu chuyện. Ở Hà Mỹ Thu, Thiên Lam ít nhất cảm nhận được tình thương dù cả hai không phải người một nhà.  

“Hôm nay Đông chí, mấy đứa đều đến đây ăn cơm, cảm thấy rất vui đó.” Hà Mỹ Thu bận rộn sắp xếp các món ăn lên bàn trong khi đảo bếp vẫn có người đang tất bật chuẩn bị các món ăn tiếp theo. Đông chí hôm nay không chỉ có Tạ Kỳ Ngôn hay Hàn Hân Đình, cả Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh, Mạc Bắc và Tử Du cũng tham gia. 

Nhưng bọn trẻ hầu hết đều phải đi làm, mãi đến khi tan sở mới có thể chạy đến. Nếu không có sự giúp sức của đầu bếp riêng yêu thích và Thiên Lam, Hà Mỹ Thu nghĩ rằng đã không thể hoàn thành mấy món ngon này cho bữa tối.

"Sao mẹ không gọi bếp trưởng nhà hàng về làm cho đỡ vất vả chứ?"

"Gọi là cơm gia đình cơ mà, gọi người khác về nấu thì sao mà được chứ?" Hà Mỹ Thu xùy xùy đẩy Tạ Kỳ Ngôn ra ngoài.

“Nhưng mẹ không cần tụi con phụ giúp gì sao?” Tạ Kỳ Ngôn phụ mẹ sắp xếp các vật dụng ăn uống ngăn nắp khi nhóm người còn lại phân công gọt trái cây và mua nước uống. 

“Mẹ có Thiên Lam thì cần gì đến các con chứ?” Hà Mỹ Thu tự đắc. 

“Thiên Lam? Người Mẹ hay nhắc sao?” Tạ Kỳ Ngôn cau mày tò mò. Bạn bè của Hà Mỹ Thu không phải là ít nhưng thân thiết thì chẳng có mấy ai. Vài năm gần đây, Hà Mỹ Thu cũng hạn chế quản giao, cùng lắm chỉ xuất hiện trong mấy bữa tiệc về cộng đồng mỹ thuật và lợi ích xã hội. Việc có bạn mới khi vừa đến Tô Hàn khiến Tạ Kỳ Ngôn ngạc nhiên. 

“Để mẹ giới thiệu cho tụi con, người bạn nhỏ của mẹ.” 

“Con…xin chào ạ.” Thiên Lam vội vàng chạy ra ngoài khi đang bận rộn nhặt hết mớ rau, sau đó ngập ngừng nhìn những người lớn xung quanh. Không phải là lần đầu tiên Thiên Lam nhìn thấy đông người lớn, nhưng lại là lần đầu tiên cô bé lại nhìn thấy những người toát ra sự anh khí và chính nghĩa lớn đến như vậy. Trong lòng cô bé cũng cảm thấy có sự yên tâm. Lớn lên trong một môi trường lao động vất vả, mỗi ngày với Thiên Lam nếu không trải qua sự hà hiếp cũng là khinh miệt, sự đáng yêu và hồn nhiên của Thiên Lam cũng vì vậy mà bị bào mòn rất nhiều. 

Không phải cô bé không thích cười, nhưng từ sau tai nạn của bố mẹ, cô bé không hiểu không hiểu cuộc sống của mình có gì đáng để hạnh phúc. Với Thiên Lam, người lớn chính là nỗi sợ. Nhưng từ lúc gặp gỡ Hà Mỹ Thu và những người trong thế giới của bà ấy, hy vọng về tình yêu thương trong lòng cô bé có đôi phần khấp khởi. 

“Cháu là Thiên Lam, bạn của mẹ cô sao? Nghe mẹ cô nhắc nhiều về cháu mà đến bây giờ mới gặp mặt. Tự giới thiệu, cô là Tạ Kỳ Ngôn, tổ trưởng đội trọng án của cảnh cục Ưu Đàm.” Tạ Kỳ Ngôn khuỵu một chân xuống, cố gắng đưa tầm mắt của mình ngang với Thiên Lam rồi ân cần hỏi. 

“Này! Đừng hù bạn mẹ.” Hà Mỹ Thu nhắc nhở Tạ Kỳ Ngôn.

“Chà! Con còn chưa làm gì luôn đó.” Tạ Kỳ Ngôn kêu oan.

“Con chào cô! Con là Thiên Lam, con 10 tuổi, là bạn của bác Hà, bình thường rất hay cùng bác Hà ăn cá sữa ạ.” Thiên Lam rành mạch giới thiệu. Quả thật, cô bé rất đáng yêu. 

“Ngoan quá! Cảm ơn cháu đã về nhà ăn cơm nha.” Tạ Kỳ Ngôn cũng là người tinh ý cũng không phải không có kiến thức xã hội. Cô hiểu rằng nếu người mà mẹ mình mời về nhà dùng cơm Đông chí thì cũng đều là người thân. 

“Có thể gọi cháu là Lam Lam ạ.” 

“Vậy Lam Lam rửa tay rồi cùng ăn cơm thôi nào, nhà mình đợi rồi.”

Sau lời giới thiệu về người bạn nhỏ mới của Hà Mỹ Thu, bữa cơm Đông chí diễn ra rất vui vẻ. Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã, Hàn Hân Đình, Tiểu Cảnh đều thay phiên chăm sóc và trò chuyện với Thiên Lam một cách tận tình. Dần dần hình thành trong lòng bọn họ một cầu nối nhỏ. Trong mắt họ, Thiên Lam là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, cũng làm họ cảm thấy may mắn vì cô bé đến bầu bạn với Hà Mỹ Thu. 

Hà Mỹ Thu là người cởi mở, tư tưởng tiến bộ, việc có một người bạn nhỏ tuổi hay dễ dàng tiếp nhận chuyện tình cảm của con gái lẫn cháu gái mình cũng không có gì khó hiểu. Bà hiểu tình yêu phải đi một quãng đường rất xa mới tìm thấy được nhau, đau khổ cùng nhau, yêu thương cùng nhau vất vả ra sao. Thành ra, bà không hề phán xét mối quan hệ của bất kì một cá nhân nào đang ngồi trước mặt mình. Bà hiểu rằng bọn trẻ đều là những người trưởng thành, có trách nhiệm, cũng rất ngoan cường, nếu đã là lựa chọn của bọn trẻ, bà chỉ mong chúng nó không hối hận. Chỉ là bà cảm thấy có đôi chút không quen khi mình có rất nhiều con gái.

“Bọn trẻ nhà này vì tình yêu mà mụ mị hết cả rồi.” Hà Mỹ Thu thở dài khi thấy hết Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã rồi Hà Tử Du liên tục chăm sóc cho đối tượng yêu đương. 

“Ngày xưa bố mẹ con cũng như vậy á! Coi con không tồn tại luôn.” Thiên Lam vui thích góp vào. 

“Mẹ à!” Tạ Kỳ Ngôn giật mình quay sang nhìn Hà Mỹ Thu. 

“Hazz…Mẹ không ganh tị đâu.” 

“Sao có thể ganh tị được ạ, không có bác, Ngôn Ngôn cũng không hiểu chuyện vậy đâu ạ.” Hàn Hân Đình lập tức dỗ dành, lấy phần ngon nhất của món gà hấp để vào chén của Hà Mỹ Thu, cô càng không quên gắp thêm thịt vào chén của Thiên Lam. 

“Hà Tử Du! Học hỏi đi. Đây chính là biết trên biết dưới đó. Sau này sang nhà ra mắt gia đình bác sĩ Mạc hãy biết để ý một chút.” 

“Chị ấy đâu có hỏi con.” Tử Du bĩu môi khiến Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã không khỏi phì cười. 

“Không hỏi thì con cũng cần phải học phép tắc mà. Quen biết con gái nhà người ta mà không chủ động sang thăm gia đình người ta à?” 

“Nhưng mà chị ấy đâu có định mời con về nhà ăn cơm.” Tử Du hờn dỗi ra mặt, rõ ràng đã sẵn sàng tiến tới một danh phận với người ta. 

“Thật ra, mẹ chị đang ở Mỹ, 3 hôm nữa về đến Tô Hàn, mời em ăn cơm cũng đã sắp xếp nhà hàng, mẹ sợ nếu không mời em thì chị sẽ bị khép tội bắt cóc.” 

“Chà! Tiểu Du nhà mình oai thật, chị làm bạn với bác sĩ Mạc mấy năm trời, gặp mẹ của chị ấy đúng một lần mà còn phải sang tận Mỹ, tình cờ gặp bác ấy ở quán cà phê thôi đó.” Tạ Kỳ Ngôn làm ra vẻ tranh giành ân sủng, còn không ngừng cạ đầu vào vai Mạc Bắc nhằm biểu thị sự tủi thân. 

“Em là bạn, Tử Du là người yêu, thân phận khác mà.” Mạc Bắc đúng là miệng lưỡi ngọt ngào, chỉ một câu đã có thể dỗ ngọt người cứng đầu như Hà Tử Du.

“Trình độ dỗ dành của bác sĩ Mạc tiến bộ quá đó! Đúng là không ngờ tới. Chẳng phải bình thường nói chuyện rất cứng nhắc sao?” Phương Tư Nhã cố tình chăm dầu vào lửa. 

“Cũng là học hỏi của phó đội Phương thôi đó!” Mạc Bắc cũng không chịu thua.

“Chị dẻo miệng đến thế à? Rất thường xuyên nói mấy lời ngọt ngào với người khác sao?” Tiểu Cảnh bên cạnh phát ra tín hiệu. 

“À! Dạo gần đây thì chị không có nữa, rất giữ giới hạn.” Phương Tư Nhã quay sang nhìn Tiểu Cảnh, ánh mắt gợn lên sự dỗ dành cũng là cầu cứu. 

“Trước đó thì có sao?” Tiểu Cảnh muốn cuộc vui thêm dài nên mới giả vờ tránh ánh mắt của Phương Tư Nhã, trưng ra sự giận dỗi khiến Hàn Hân Đình không nhịn nổi mà nhoẻn miệng cười. 

“Cậu ta là sát thủ đấy!” Tạ Kỳ Ngôn thêm lời, Mạc Bắc cũng nhân cơ hội hùa theo. 

“Tạ Kỳ Ngôn có thôi đi không?” Phương Tư Nhã gầm gừ quay sang trách mấy người bạn không nể mặt, còn thuận tay đánh cho Tạ Kỳ Ngôn một cái. Hàn Hân Đình biết là đùa giỡn nhưng cũng cảm thấy xót, tay vội vàng xoa nhẹ cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn. 

“Lam Lam đừng có nhìn mấy người này mà học hư đó.” Tiểu Cảnh bấy giờ cũng phụ họa theo, cùng Thiên Lam làm thêm vài biểu cảm trêu chọc đáng yêu. 

Hà Mỹ Thu nhìn bọn trẻ cười cười nói nói không ngớt, cơm Đông chí ăn không bao nhiêu mà cũng thấy bụng no căng. Hà Mỹ Thu trông bọn trẻ vui vẻ cũng nhận ra tình yêu tràn ngập trong ngôi nhà này, trái tim bà không biết vì sao mà cứ mềm ra, cứ cố giữ lấy khoảnh khắc ấm áp này nhiều bao nhiêu thì giữ lấy.

Chương này thật sự rất ngọt ngào, đến nỗi cả Hà Mỹ Thu hay bất kỳ ai có mặt trong bữa cơm Đông Chí ngày hôm đó cũng không nghĩ rằng đó là lần cuối cùng họ ngồi ăn đông đủ cùng nhau. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com