Gối Trăng Mà Ngủ

Chương 10



13

 

Nghe ta nói vậy, cả Lê phủ như nổ tung, mọi người tranh nhau nói, tựa như ai nấy đều có một bụng lời muốn thốt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Phụ thân ta xông thẳng tới trước mặt ta, ngay trước mặt các ma ma và gia nhân, chỉ tay vào mặt ta, nước bọt b.ắ.n tung:

 

“Các người nhìn xem! Con gái nhà ta đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!

 

“Ta với mẹ ngươi chưa từng bán ngươi!

 

“Chẳng qua thấy ngươi lớn rồi, tính tình thì ngạo mạn, chẳng xem ai ra gì trong nhà, nên mới định gả ngươi cho kẻ giàu nhất làng, cho ngươi vào ở nhà vàng nhà bạc mà hưởng phúc!

 

“Giờ ngươi một bước lên mây, thoát khỏi cái ổ nghèo này rồi thì quay lại trở mặt với cha mẹ?

 

“Chúng ta sinh ngươi, nuôi ngươi, cái ơn đó cả đời ngươi trả cũng không xong!

 

“Cho dù ngươi có là Ngọc Hoàng Đại Đế đi chăng nữa, ta với mẹ ngươi vẫn là trời cao trên đầu ngươi!

 

“Tính sổ à? Tình thân trên đời này, nhà ai tính được rành rọt?”

 

Ta chỉ lặng lẽ nhìn ông ta, không nói một lời.

 

Phụ thân ta tức giận định cầm ống điếu lên đ.á.n.h ta, nhưng bị một tiểu đồng bên cạnh bẻ gãy "rắc" một tiếng, ném thẳng xuống đất.

 

Ông ta sững sờ tại chỗ.

 

Hơn hai mươi tráng đinh trong tửu phường lần lượt bước vào sân, ai nấy đều mặt mày nghiêm nghị, lạnh lùng trừng mắt nhìn đám người đang la hét ầm ĩ trong phủ của ta.

 

Đám huynh đệ, muội muội cùng lũ trẻ con đang chạy nhảy trong sân cũng sợ đến nỗi đứng nép qua một bên.

 

Lúc ấy, trong cung cũng vừa truyền tới một loạt ban thưởng, đưa vào Lê phủ như nước chảy.

 

Ma ma bên cạnh Hứa Tô Tử đến hành lễ với ta, nói Hoàng hậu nương nương đêm nay mở tiệc trong cung, mời ta đến dự.

 

Ta đáp rằng chờ xử lý xong việc trong nhà rồi sẽ đến.

 

Ma ma nhìn khắp phủ, thấy cảnh tượng trước mắt, không nói gì thêm, lặng lẽ lui ra.

 

Ta quay đầu nhìn phụ mẫu mình:

 

“Nói mấy lời đó, các người không sợ trời đ.á.n.h à?

 

“Lý què đúng là có tiền, nhưng cả làng Khang Bì ai mà không biết hắn chuyên làm hại những cô nương trẻ đẹp?

 

“Trước khi gả ta cho hắn, các người không biết hắn đã hại c.h.ế.t bao nhiêu người à?

 

“Hòa Miêu, Túy Nhi, Táo Hoa, Cúc Anh, Oa Nhi, Bình Nhi, Trân Trân… từng đó cô nương như hoa như ngọc!

 

“Người thì không có cha mẹ, bị thúc bá nuôi dưỡng; người thì có kế mẫu, mà có kế mẫu là có kế phụ – sống c.h.ế.t mặc kệ.

 

“Các người nói bán là bán, kiếm một khoản khi gả đi, đợi c.h.ế.t rồi còn ăn thêm tiệc ma, lại kiếm thêm một khoản.

 

“Ta không biết bụng dạ các người sao?

 

“Chỉ mong ta c.h.ế.t sớm, rồi các người cũng như mấy cặp cha mẹ hút m.á.u người khác, bâu vào xác con gái mình, giật lấy vòng vàng, vòng bạc, gào khóc t.h.ả.m thiết cho có lệ, rồi cầm lấy tiền bồi thường của Lý què mà coi như xong chuyện.”

 

Mẫu thân ta bị ta nói cho cứng họng, đôi mắt già nua vẫn nhanh nhẹn như xưa.

 

Thấy cứng rắn không được thì giở chiêu mềm mỏng, bắt đầu khóc:

 

“Tửu Nhi, con giờ là huyện chủ rồi, là người có thể diện trong kinh thành.

 

“Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn cha mẹ không có nhà ở, huynh đệ không có việc làm, trẻ con bị đói mà c.h.ế.t hay sao?”

 

“Ta trơ mắt nhìn được.”

 

Mẫu thân ta sững người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tuy là các người sinh ra ta, nhưng chẳng hề có một chút ơn dưỡng dục.

 

“Ta bệnh, các người sợ tốn tiền không cho trị, để ta sốt suốt ba ngày ba đêm.

 

“Ta khóc đến khản cả cổ trong đêm, các người thì ngáy như sấm, chăn cũng chẳng đắp cho ta một góc.

 

“Nhà có bát cháo, huynh đệ muội ăn phần gạo, ta chỉ uống nước.

 

“Suốt ngày rao rao: con trai quý, con gái là gánh nặng.

 

“Ước gì lóc hết da thịt của ta, dán hết lên người mấy đứa con trai của các người.

 

“Các người ăn không ngồi rồi, xem ta như người hầu, không cho ta học hành, chỉ mong ta làm kẻ mù chữ cả đời.

 

“Hễ có chuyện không vừa ý thì đ.á.n.h mắng ta.

 

“Giờ thì sao? Không sống nổi nữa, ruộng bỏ hoang, nồi gỉ sét, mới nhớ tới cái gọi là ‘con gái’ này à?

 

“Da mặt các người đúng là còn dày hơn góc tường thành!

 

“Xỏ đôi dép rơm rách, xách bao gạo trống không mà cũng dám vác mặt đến đây à?

 

“Lúc bán ta cho Lý què, ta chẳng thấy các người rơi nổi một giọt nước mắt!

 

“Giờ lại đóng vai cha mẹ hiền lành? Các người diễn quá giỏi rồi đấy!”

 

Mẫu thân ta lập tức lăn ra đất gào khóc t.h.ả.m thiết:

 

“Oan quá! Trời ơi oan quá mà!

 

“Tửu Nhi ơi, con sao có thể nói mẹ con như vậy trước mặt người ngoài chứ!

 

“Cha mẹ nào không thương con?

 

“Mẹ không phải không muốn đối xử tốt với con, mà là nhà nghèo quá, đông con quá, nuôi không nổi!”

 

“Không nuôi nổi thì đừng đẻ.”

 

Mẫu thân ta trợn mắt nhìn ta, tay chỉ vào ta, run rẩy tức giận.

 

“Các người tưởng ta là gì? Là bù nhìn ngoài đồng, gió thổi là ngã, người gọi là về sao?

 

“Mạng này của ta là tự mình bò ra khỏi bùn đất, cơm là từng miếng từng miếng nuốt, nước mắt là từng giọt từng giọt tự lau.

 

“Các người đem bán ta, tức là đã cắt đứt hết thân tình, đoạn tuyệt m.á.u mủ rồi.

 

“Giờ muốn quay về vơ vét đứa con đã có công danh, để nó nuôi già, phụng dưỡng các người?

 

“Mơ giữa ban ngày đi!

 

“Nếu ta là các người, thì ngoan ngoãn ở lại trong làng làm rùa đen rút cổ, có đói tới mức mai rùa nứt ra cũng đừng vác mặt đến cầu xin ta bát cơm hớp nước, khỏi để người ta chê cười!”

 

Ta còn chưa dứt lời, thì công công bên cạnh Hứa Tô Tử — Từ công công — đã truyền đến thánh chỉ của Hoàng hậu nương nương.

 

Từ công công uy nghiêm lẫm liệt, vừa bước vào là toàn bộ mọi người trong phủ đều quỳ rạp xuống.

 

“Truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương:

 

Phu phụ Lê Vượng vô liêm sỉ, vô ơn bạc nghĩa.

 

Năm xưa bán trưởng nữ là Lê Tửu Nhi cho Lý què ở làng Khang Bì.

 

Căn cứ theo pháp luật Đại Lương:

 

Lưu đày đến Phương Nam, suốt đời không được trở về.”

 

Ngày ấy, Hứa Tô Tử từng nói bên tai ta rằng nhất định sẽ để cha mẹ ta phải "nghe tiếng mà giật mình".