Gối Trăng Mà Ngủ

Chương 11



Tuy không phải chiên giòn họ nghe vui tai, nhưng thế này… đã đủ rồi.

 

Cả đám người trong phủ lập tức quỳ rạp xuống đất mà gào khóc.

 

Huynh đệ, muội muội ta từng người từng người tới cầu xin ta:

 

“A tỷ, a tỷ! Tỷ hãy vì cha mẹ mà xin giúp họ một câu đi!

 

Họ đã ngoài bốn mươi, giờ mà lưu đày chẳng phải là lấy mạng họ sao?”

 

Ngay lúc đó, Từ công công lại thong thả tiếp lời:

 

“Sáu huynh đệ muội nhà họ Lê:

 

Từ nhỏ lười biếng, ỷ lại, không biết cảm kích công lao của tỷ tỷ.

 

Mỗi người phạt năm mươi trượng.”

 

Thế là, sáu huynh muội còn lại bị lôi ra đ.á.n.h ngay trong Lê phủ,

 

trong sân lập tức vang lên tiếng roi vụt chan chát cùng tiếng kêu khóc thê lương,

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

náo nhiệt hơn bất kỳ ngày Tết nào.

 

Từ công công cung kính trao thánh chỉ vào tay ta:

 

“Xin Huyện chủ nhận lấy.”

 

Ta đón lấy thánh chỉ, tay khẽ run.

 

Công công lại nói thêm:

 

“Hoàng hậu nương nương còn nhờ nô tài chuyển lời:

 

‘Đời này, nguyện cùng Tửu Nhi kết nghĩa tỷ muội khác họ.

 

Phụ thân nàng là phụ thân ta, mẫu thân nàng là mẫu thân ta.

 

Tô Tử nguyện cùng Tửu Nhi kết nghĩa kim lan, đời đời tốt lành.’”

 

Ta khẽ cười, nước mắt chẳng biết vì sao lại rơi.

 

Công công lập tức vung phất trần, cung nữ bên cạnh dâng lên một viên ô mai mật ngọt.

 

“Hoàng hậu nương nương còn nói:

 

Nếu khiến Huyện chủ rơi lệ, ấy là tội của nương nương.

 

Xin người ăn một viên ô mai, cho ngọt lòng một chút.”

 

Lần này, ta khóc càng dữ dội hơn.

 

Đối mặt với kẻ làm tổn thương ta, ta luôn có thể khoác giáp, dựng tường, bất khả xâm phạm.

 

Nhưng đối diện với người thực lòng yêu thương ta —

ta mãi mãi không thể che giấu phần mềm yếu trong tim mình.

 

14

 

Phủ An Ninh huyện chủ, nằm sát bên phủ Hộ Quốc công và phủ Định Quốc công, đều tọa lạc trên phố Trường Ninh.

 

Ta, Thẩm Thanh Châu và A Yến – ba người chúng ta, giờ đã thành hàng xóm.

 

Cả ba đều bận rộn, ngày thường chẳng mấy khi gặp mặt.

Chỉ có A Yến là thỉnh thoảng cách ba ngày lại tới phủ huyện chủ thăm ta.

 

Nay hắn là Trạng nguyên lang, lại là đệ phu của đương kim Thánh thượng, không biết bao nhiêu danh môn khuê tú ngỏ ý kết thân.

Thế nhưng hắn chẳng gặp ai, nói rằng mình còn chưa muốn nghĩ đến chuyện cả đời.

 

Hắn cứ tới phủ ta, như nhiều năm trước vậy —

lúc thì chê ta kén tranh chữ không có mắt thẩm mỹ, lúc lại chê mai lan cúc trúc trong vườn không đủ phong nhã,

rồi đem tranh chữ của mình treo đầy phủ, cây cối hoa cỏ cũng thay ta chăm chút lại một lượt.

 

Thẩm Thanh Châu đã đón Hầu gia và phu nhân từ lao ngục về ở phủ Hộ Quốc công.

Hai vị cảm kích ta những năm qua đã chăm lo A Yến, không tiếc bạc tiền, cho hắn ăn học, bảo vệ chu toàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ đối đãi với ta như con gái ruột, không chỉ cho phép ta ra vào Thẩm phủ bất kể lúc nào,

còn đặc biệt sai người đem về cho phủ ta những loài hoa, chim cảnh mà ta yêu thích.

 

Sau những năm tháng sinh ly tử biệt, phong ba bão tố,

giờ đây có thể sống trong những ngày tháng tĩnh lặng yên hòa, êm đềm thanh nhã, lại khiến người ta càng thêm trân trọng.

 

Một hôm, ta đang đ.á.n.h cờ với phu nhân Hầu gia ở phủ Hộ Quốc công,

thì ngoài cửa có ma ma vào bẩm báo với vẻ mặt khác thường:

 

"Phương Phu nhân đến rồi."

 

Ban đầu ta còn chưa nhớ ra "Phu nhân Phương" là ai.

 

Mãi đến khi một mỹ nhân da như băng tuyết, dung nhan ôn nhu, cử chỉ đoan trang bước vào,

tựa như tiên nữ hạ phàm, ta mới sực tỉnh —

 

Nàng chính là Phương Ánh Nguyệt, người từng có hôn ước với Thẩm Thanh Châu.

 

Năm năm trước, Phương Ánh Nguyệt từ hôn với nhà họ Thẩm,

rồi nhanh chóng gả cho trưởng công tử phủ Bá tước Ninh Viễn.

 

Khi đó hai người từng được ca tụng là một đôi cầm sắt hoà minh, xứng đôi vừa lứa.

 

Nhưng ba năm trước, phu quân nàng bệnh nặng qua đời,

phụ thân nàng – Thừa tướng đương triều – lại vì dính líu đến mưu phản của Tiên hoàng hậu mà bị bắt giam,

 

Phương Ánh Nguyệt giờ chốn nhà chồng bị hắt hủi,

nhà mẹ đẻ không còn, sống những ngày thân phận cô độc, như cá mắc cạn.

 

“Ánh Nguyệt ở phủ Bá tước Ninh Viễn, sống những ngày không bằng c.h.ế.t, chẳng biết ngày mai ra sao.

 

“Nếu di mẫu chịu tha thứ, Ánh Nguyệt nguyện làm tỳ, làm thiếp, cũng chẳng oán hận gì...”

 

Phương Ánh Nguyệt nước mắt như mưa, quỳ gối trước mặt phu nhân Hầu gia.

 

Phu nhân bình thản nói:

 

“Ánh Nguyệt, con xuất thân danh môn khuê tú, làm sao lại để con phải ủy khuất gả vào Thẩm gia như vậy?”

 

Phu nhân cho thị nữ đỡ nàng dậy, nhưng nàng vẫn khóc như mưa, thê lương nghẹn ngào:

 

“Di mẫu, những chuyện năm xưa, đều là do phụ mẫu con nhát gan hồ đồ.

 

“Khi đó, Thẩm gia bị chu di, ai dám vì Thẩm gia lên tiếng, nhẹ thì mất quan, nặng thì mất đầu.

 

“Phụ thân mẫu thân con cũng bất đắc dĩ thôi.

 

“Giờ họ đều không còn nữa, mong di mẫu mủi lòng thương Ánh Nguyệt, nhớ đến tình xưa khi người từng yêu quý con...”

 

Phu nhân nghe nàng nói thì rơi nước mắt.

 

Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Châu và A Yến từ triều trở về.

 

Vừa thấy Thẩm Thanh Châu, Phương Ánh Nguyệt liền đ.á.n.h rơi khăn tay, dịu dàng khẽ gọi:

 

“Biểu ca...”

 

Thẩm Thanh Châu vẫn nho nhã, ôn hòa như xưa:

 

“Ánh Nguyệt, đều là người một nhà cả, đứng dậy rồi nói.”

 

Vừa dứt lời, A Yến lạnh giọng cười khẩy:

 

“Một nhà? Đại ca, nếu huynh đã quên người phụ nữ này năm xưa cắt đứt thế nào với nhà họ Thẩm, thì đệ chưa quên đâu.

 

“Từ nhỏ hai người lớn lên bên nhau. Đi săn, huynh vì cứu nàng khỏi ngã ngựa mà tự gãy chân.

 

“Nàng nói muốn lá phong Nam Sơn, huynh liền tự mình hái.

 

“Thuở bé, huynh còn vì sợ nàng bị ủy khuất mà đắc tội với tiểu vương gia phủ Hoài Nam, bị phụ thân đ.á.n.h đến mấy ngày không xuống nổi giường.

 

“Những năm ấy, nàng muốn gì, huynh đều cho nàng cả.

 

“Vậy mà đến khi huynh gặp nạn, nàng một lời cũng không hỏi han.

 

“Chỉ sai thị nữ trong cái rét cắt da cắt thịt, đưa một bức thư cho Tửu Nhi, tuyên bố cắt đứt hoàn toàn.”