12
Chẳng bao lâu sau, ta nhận được thư của Hứa Tô Tử, nàng nói nàng đã m.a.n.g t.h.a.i được ba tháng.
Khi trưởng thôn Hứa biết cha đứa nhỏ là A Dữu – một tên tá điền nghèo rớt mồng tơi, ông lập tức xách đế giày đuổi theo Thất hoàng tử chạy khắp núi đồi.
Vừa mắng hắn là tên khốn, vừa gọi hắn là kẻ lừa gạt đứa con gái bảo bối của ông, đ.á.n.h cho Thất hoàng tử bò lăn ra đất mà xin tha mạng.
Hứa Trưởng thôn tức đến ngất lên ngất xuống mấy lần, gào khóc, nổi giận, dọa tự vẫn.
Ông căn bản không thể tin được, đứa con gái mà ông nâng như nâng trứng suốt mười bảy năm lại bị một tên nghèo xơ xác lừa đến nỗi mang thai, còn nhất quyết không chịu cho bạc để thành thân.
Ta lập tức sai tiên sinh giữ sổ sách xuất năm trăm lượng bạc, lại mang theo ba trăm vò Chẩm Nguyệt Miên, để A Yến lặng lẽ đem đến cho Hứa Tô Tử.
Chuyện đã đến nước này, bụng Tô Tử lại đang mang thai, thứ gì cũng cần dùng đến bạc, ta không thể để nàng bất an trong lòng.
Bảy tháng sau, Hứa Tô Tử hạ sinh một bé trai trắng trẻo mũm mĩm.
Nàng và Thất hoàng tử viết thư, nhờ ta và A Yến đặt tên cho đứa trẻ.
Chúng ta cùng đặt cho đứa nhỏ cái tên “Doãn Trạm”,
mong nó sau này sẽ là người thành tín, chính trực, thông minh, sáng suốt.
Năm ấy, A Yến ba lần đoạt giải cao nhất trong các kỳ thi, một bước trở thành trạng nguyên trẻ nhất Đại Lương, chấn động cả triều đình.
Nhà họ Thẩm, một dòng mà hai trạng nguyên — văn võ song toàn.
Những lời tiếc thương về cố Hoàng quý phi Thẩm thị và Chiêu Nhân Thái tử cũng dấy lên khắp nơi.
Trên triều có lời đồn thổi, rằng Thánh Thượng đã quên mất những chiến công hiển hách năm xưa của phủ Vũ Định hầu nhà họ Thẩm,
mà nay để họ chịu nỗi oan tru di cả tộc, thật chẳng đáng.
Nhưng hoàng đế, sao lại nhận mình sai được?
Cho dù ôngđã nhận ra lỗi lầm, cũng vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận.
Hai năm sau, Thánh Thượng trọng bệnh.
Nhưng vẫn chậm chạp không chịu lập Bát hoàng tử – người do Hoàng hậu nuôi dưỡng – làm Thái tử.
Hoàng hậu lấy danh nghĩa “thanh quân trắc” (giúp vua dẹp gian thần), liên kết với Tổng quản Tư lễ giám Chu Ngọc, phát động chính biến.
Cuối cùng bị Thẩm Thanh Châu cùng Lận đại nhân – Đô kiểm điểm cửu tỉnh liên thủ bắt giữ.
Hoàng hậu bị xét tội tru di tam tộc, đêm đó c.h.ế.t trong Khôn Ninh cung.
Chu Ngọc bị xử lăng trì xử tử, vạn dân vây xem.
Tất cả bọn hoạn quan gian tà trong Tư lễ giám cũng bị một phen thanh trừng.
Thẩm Thanh Châu vào cung bẩm báo với Thánh Thượng, rằng Thất hoàng tử chưa c.h.ế.t,
chỉ là vì tránh độc thủ của Hoàng hậu nên đã ẩn náu nơi dân gian.
Thánh Thượng tuổi đã cao, nghe xong rơi lệ.
Ông đón Thất hoàng tử và Hứa Tô Tử hồi cung, chính thức lập Thất hoàng tử làm Chiêu Nhân Thái tử,
phong Hứa Tô Tử làm Thái tử phi, Doãn Trạm làm Hoàng thái tôn, ban cho Đông cung làm nơi cư ngụ.
Không lâu sau, Thánh Thượng băng hà, Thái tử đăng cơ, sắc phong Hứa Tô Tử làm Hoàng hậu.
Tân đế không còn mê muội cầu đan luyện thuốc, mà giảm nhẹ thuế khóa, chăm lo sinh kế bá tánh.
Phái người dẫn thủy nhập điền, tưới tiêu cho những vùng khô hạn quanh năm mất mùa.
Giúp dân không ruộng có thể canh tác, không nhà có thể về quê, có hy vọng để sống tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tân hoàng đế đích thân đón Hầu gia và phu nhân ra khỏi ngục,
truy phong mẫu phi – Hoàng quý phi Thẩm thị làm Thái hậu.
Đại công tử Thẩm Thanh Châu được phong làm Hộ quốc công, kiêm Thượng thư bộ Binh.
Nhị công tử Thẩm Yến Châu được phong làm Định quốc công, kiêm Tuần diêm ngự sử.
Hoàng đế và Hoàng hậu nhớ đến công lao từ long (giúp rồng lên ngôi) của ta, đặc biệt phong ta làm An Ninh huyện chủ, ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt.
Hôm đó, ta vừa từ xe ngựa bước xuống trở về nhà, đã thấy trước cổng Lê phủ có một đám người vây quanh.
Người giữ cửa chạy lại bẩm báo, nói đám người ấy từ làng Khang Bì đến, xưng là cha mẹ và đệ muội muội của ta.
Nhưng không có lệnh của ta, hắn không dám cho người vào.
Ta nhìn thoáng qua cha mẹ già nua, gầy gò đen đúa, và đám đệ muội dắt theo con nhỏ, chỉ nhàn nhạt nói:
“Cho họ vào đi.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cả đoàn người theo ta vào Lê phủ, cha mẹ nhìn quanh, không ngớt trầm trồ:
Không ngờ ta lại có thể mua được phủ đệ rộng lớn như vậy.
Lũ cháu con của mấy đệ đệ ta bò khắp đất, đuổi bắt nô đùa.
Bốn đệ đệ chạy thẳng vào nhà bếp, đòi g.i.ế.c gà mổ vịt, uống mười vò Chẩm Nguyệt Miên nổi tiếng thượng kinh, nếm thử vị ngon của loại rượu ấy.
Hai muội muội và bốn tẩu tẩu của ta lục lọi y phục trong tủ, trang sức trên bàn trang điểm, hỏi ta có thể tặng cho họ không.
Ta còn chưa kịp mở lời, mẫu thân ta đã cười tươi như hoa, gật đầu cho phép:
“Ai da, cầm lấy đi, cứ lấy đi. Giờ Tửu Nhi đã là huyện chủ rồi, muốn gì mà chẳng có?
“Chẳng lẽ còn để bụng mấy món nhỏ nhặt này sao?”
Vừa dứt lời, hai muội muội ta đã tranh nhau một chiếc trâm ngọc trắng trên bàn trang điểm.
“Cây trâm này là ta thấy trước!”
“Không! Ta mới là người thấy đầu tiên, là của ta!”
Phụ thân ta lại cười ha hả nhìn ta, nói:
“Con gái à, con giờ thật là có tiền đồ!
“Con không biết đâu, ta với mẹ con ở làng, nhớ con nhiều lắm.
“Nhìn phủ đệ này của con rộng rãi như vậy, chúng ta đông người thế nào cũng ở đủ.
“Con cũng lớn tuổi rồi, gả không được thì thôi, cũng chẳng sao cả.
“Con đừng lo lắng gì, ta với mẹ con nhất định sẽ ở lại đây với con, để con khỏi cô đơn.”
Ta nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho tiểu đồng mang đến một chiếc ghế kê nơi bậc thềm, rồi thong thả ngồi xuống.
“Ta không đến tìm các người, vậy mà các người lại tìm đến ta.”
Cả nhà ta nhất thời lặng như tờ.
“Chuyện cũ, e là nên tính toán cho rõ ràng rồi.”
“Tính... tính gì cơ?”
Ta nhấc mắt nhìn thẳng vào họ, từng chữ như dao:
“Sáu năm trước, món nợ các người bán ta cho Lý què, giờ nên thanh toán rồi.”