Gối Trăng Mà Ngủ

Chương 12



Tiếng khóc nghẹn ngào của Phương Ánh Nguyệt vương đầy trong phủ.

 

“Yến Chu!”

 

Thẩm Thanh Châu quát lên, ngăn A Yến nói tiếp.

 

A Yến vừa rồi nói những điều, ta chưa từng nghe qua.

 

Ta vẫn luôn cho rằng Thẩm Thanh Châu là người thanh cao như trăng sáng gió mát, đối với ai cũng điềm đạm thản nhiên.

 

Thì ra, đối với người mình thật sự yêu thương,

đối với ánh trăng trắng ngần thuở thiếu thời khắc cốt ghi tâm,

 

hắn cũng từng si mê cuồng nhiệt, dốc lòng dốc dạ, không tiếc thân mình.

 

15

 

Không khí trong đại sảnh bỗng chốc ngưng đọng.

 

Cuối cùng vẫn là phu nhân lau nước mắt, chậm rãi mở lời:

 

“Ánh Nguyệt, từ nhỏ ta đã chứng kiến mẫu thân con lớn lên.”

“Nhà họ Lâm ta chỉ có hai tỷ muội, ta là trưởng tỷ, lớn hơn nàng năm tuổi.”

“Đứa muội muội ấy là ta mong mỏi bao năm mới có được, nên từ nhỏ ta luôn nâng niu, yêu thương như châu ngọc.”

 

“Năm xưa, nàng bướng bỉnh không nghe cha mẹ can ngăn, nhất quyết gả cho kẻ ăn chơi vô tích sự – chính là phụ thân của con.”

“Khi ấy hắn đã hai mươi bảy, hai mươi tám, chỉ nhờ nhà cúng tiền mà có được chức ngũ phẩm Long Cấm Vệ hữu danh vô thực, suốt ngày lui tới chốn hoa rượu.”

 

“Là ta khuyên nhủ cô mẫu con để điều hắn về Bộ Lại, đích thân dìu dắt từng bước một.”

“Mất tròn mười hai năm vất vả dốc lòng bồi dưỡng, mới có thể đưa hắn từ tam phẩm Thị lang Bộ Lại lên tới Thượng thư Bộ Lại, rồi làm tới Tể tướng.”

 

“Năm xưa, Minh Đường (Chỉ Thái phi, tức thân mẫu của Thái tử) gặp khó ở trong cung, bị Tiên Hoàng hậu chèn ép đủ điều,

khi ấy nhà họ Phương các người ở đâu?

Các người thấy Thẩm gia suy tàn, liền ngầm đứng về phe Tiên Hoàng hậu, nên sau này khi Thẩm gia gặp họa, chẳng hề ngó ngàng tới.”

 

“Lúc Thẩm gia bị tịch biên, ta phó thác Yến Chu cho quản gia Trung bá, nào ngờ hắn lại bán thằng bé cho bọn buôn người,

là Tửu Nhi đã một mình chạy đến huyện Thanh Uyển, liều mạng cứu nó trở về.”

 

“Nếu khi đó không có con bé… ta nghĩ lại vẫn thấy sởn gai ốc.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ta đã mất Minh Đường rồi, nếu lại mất nốt Yến Chu… ta làm sao sống tiếp được?”

 

“Không bàn đến những chuyện khác,

nhưng Yến Chu dẫu sao cũng là biểu đệ mà con từng lớn lên cùng, con thật sự có thể trơ mắt nhìn nó lưu lạc bên ngoài, sống c.h.ế.t mặc kệ sao?”

 

Phương Ánh Nguyệt vẫn quỳ, lết đến bên cạnh phu nhân, khóc không thành tiếng:

 

“Di mẫuơi… Ánh Nguyệt biết mình sai rồi…

Bao năm nay, đêm nào cũng ăn năn hối hận,

trách bản thân sao khi ấy không đủ can đảm, không dám kiên trì, để rồi cuối cùng phải thỏa hiệp với sự ép gả của cha mẹ, gây nên sai lầm cả đời…”

 

Nói đoạn, nàng đứng dậy, nước mắt ròng ròng, đi đến trước mặt Thẩm Thanh Châu:

 

“Biểu ca… cho muội một cơ hội nữa, có được không?”

 

Ta nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, trong lòng như có tảng đá đè nặng.

 

Chỉ thấy hắn bình thản nhìn Phương Ánh Nguyệt:

 

“Ánh Nguyệt, những năm qua, biểu ca chưa từng trách muội.”

“Chuyện năm xưa, ai cũng có nỗi khổ, ai cũng có điều khó xử.”

“Chuyện đã qua, thì để nó qua. Không cần ai phải mãi ghi lòng tạc dạ.”

 

Phương Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt đầy mong chờ:

 

“Vậy… chúng ta có thể…”

 

Thẩm Thanh Châu vẫn mỉm cười nhã nhặn, nhưng đồng thời cũng nhìn sang ta, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ:

 

“Ta cả đời này sẽ không lấy bất kỳ nữ tử nào.”

“Phần đời còn lại, chỉ nguyện dốc hết tâm huyết vì Đại Lương,

mong thấy non sông yên bình, quốc thái dân an.”

 

Trái tim ta như bị ai đó đ.â.m một nhát, tê dại không thể thốt nên lời.

 

Những năm qua, ta rốt cuộc đang chờ mong điều gì đây?

 

Năm đó ở cửa Hầu phủ, hắn cứu ta khỏi tay tử thần,

chỉ là lòng trắc ẩn nhất thời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đổi lại là ai, với phẩm hạnh và giáo dưỡng của hắn,

hắn cũng sẽ làm như vậy.

 

Từng ấy năm qua…

người hắn luôn khắc sâu trong tim, vẫn là ánh trăng trắng ngần từng tổn thương hắn — không cách nào quên được.

 

16

 

Ta trở về phủ An Ninh huyện chủ, tắm một chậu nước nóng cho thật sạch.

 

Thị nữ bỗng đến báo:

 

“Tiểu Thẩm quốc công đến rồi.”

 

Ta thay xiêm y, ra sân gặp A Yến.

 

Hắn đun trà cho ta, hỏi ta có phải vì đại ca mà buồn lòng?

 

Ta nhìn những cánh hoa lê rơi trắng xóa đầy trời, khẽ bật cười:

 

“Không phải buồn… là ta quá tham lam.”

“Khi ta còn là một tiểu nha đầu trong Hầu phủ,

chỉ cần được nhìn thấy ngài ấy một cái là ta đã vui suốt cả ngày.”

“Nhưng giờ đây… dù có đứng trước mặt ngài ấy, ta cũng chẳng còn vui nổi nữa rồi…”

 

A Yến hơi cau mày:

 

“Không có tiền đồ.”

 

Hắn vừa tròn mười bảy, vóc người cao lên hẳn,

kiếm mi tinh mục, ánh mắt như mực đen,

 

Cả người mang khí chất lạnh lùng khiến người khó lại gần.

 

Vậy mà giờ đây, lại khom người quỳ xuống trước mặt ta, giọng nói vô cùng dịu dàng:

 

“Tỷ thật sự thích đại ca như vậy sao?”

 

Không hiểu sao, nước mắt ta cứ thế tuôn ra.

 

“Ta… cũng không biết nữa…”

 

A Yến đưa tay lau nước mắt cho ta.

 

Đầu ngón tay hắn hơi thô ráp, lướt qua má khiến ta rùng mình khẽ run.

 

“Nếu huynh ấy khiến tỷ đau lòng…

tỷ có từng nghĩ đến việc thử yêu một người khác chưa?”

 

“Ví dụ… một người trong mắt trong tim đều là tỷ?”

 

Lúc ấy, đầu óc ta như trống rỗng, hoàn toàn không hiểu ý hắnlà gì.

 

Chờ đến khi nhận ra, ta đột nhiên đẩy hắn ra:

 

“Ta luôn xem đệ như đệ đệ ruột…”

“Trong lòng ta, đệ mãi mãi là một đứa trẻ, không phải một nam nhân.”

 

Người trước mắt nhẹ nhàng nhặt tay ta lên, đặt vào má mình, ngẩng đầu nhìn ta:

 

“Nhưng ta đã mười bảy rồi,

từ lâu đã là một nam nhân thực thụ.”

 

Tim ta như bị ai đó siết chặt đến nghẹt thở.

 

Chưa kịp nghe hắn nói thêm gì, ta đã hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi viện.

 

17

 

Tâm tư rối bời, ta quyết định ra ngoài dạo một chuyến.

 

Nghe nói Thục địa núi xanh nước biếc, nguồn nước  nơi ấy so với Thượng Kinh còn trong lành hơn, càng thích hợp để ủ rượu.

 

Ta vội vàng thu dọn hành lý, một mình lên đường đến Tự Châu.

 

Tại Tự Châu, ta mở một phân tửu phường của "Chẩm Nguyệt Miên".

 

Cùng nguyên liệu, cùng phương pháp, nhưng dùng nước Cổ đạo Mẫn Giang để ủ, rượu càng thêm thơm nồng, mềm ngọt, hậu vị đậm đà.