Gối Trăng Mà Ngủ

Chương 13



Tự Châu cảnh sắc hữu tình, không khí ẩm ướt mát lành.

 

Mấy tháng ở đây, làn da ta trắng nõn, dường như chạm vào là thấy nước tràn ra.

 

Những ngày này, ta luôn nhớ tới câu nói của A Yến, thậm chí có đôi lần mơ thấy hắn.

 

Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, lòng ta lại ngập tràn xấu hổ.

 

Cứ thế, ta ở Tự Châu tròn tám tháng.

 

Một ngày nọ, đang ở tửu phường, tiểu nhị vào báo:

 

"Tiểu Thẩm Quốc công đến rồi!"

 

Ta vừa quay đầu, đã trông thấy một nam tử vận y phục đỏ rực, thắt đai ngọc nơi eo.

 

Người ấy thân hình cao lớn, da dẻ trắng mịn như ngọc, mày kiếm mắt sáng, khí chất anh tuấn tuyệt luân, ánh mắt đen như mực, thần sắc lạnh nhạt.

 

Đứng giữa vườn hoa hồng đỏ thắm, lại khiến cánh hoa cũng như mất đi sắc thắm — khiến ta ngây người.

 

Phút chốc bừng tỉnh — người ấy, thật sự là A Yến.

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, y đã bước đến bên, cầm lấy vò rượu mới ra lò.

 

Hắn khẽ nhấp một ngụm, rồi nói:

 

“Rượu ngon. 'Chẩm Nguyệt Miên' quả thực lại tiến thêm một tầng.”

 

Ta nhìn bờ môi đỏ hồng như điểm son của hắn, bỗng dưng lúng túng trong lòng.

 

“A Yến… sao đệ lại tới đây?”

 

“Ta đang tuần muối ở Hà Đông, tiện đường đến gửi thư thay Hoàng hậu nương nương.”

 

Hắn vừa nói, vừa lấy một phong thư từ trong áo ra, trao cho ta.

 

Ta vội vàng mở thư đọc, trong lòng như lửa đốt.

 

Trong thư, Tô Tử nói nếu ta còn mãi trốn ở Tự Châu không chịu hồi kinh, nàng sẽ sai người bắt ta trở về để bầu bạn cùng nàng.

 

Đọc đến đoạn giữa, ta ngỡ ngàng:

 

“Tô Tử lại m.a.n.g t.h.a.i rồi?”

 

A Yến mỉm cười dịu dàng: “Ừm.”

 

“Hoàng thượng đối với nàng ấy có tốt không?”

 

“Hậu cung ba ngàn giai lệ, chỉ chọn một gáo nước để uống.”

 

Ta bật cười thành tiếng.

 

Bảo không hâm mộ Tô Tử là dối lòng. Nhưng cũng thật lòng mừng thay cho nàng.

 

Nàng xứng đáng được người nâng niu như thế.

 

Thấy ta cười, A Yến cũng cười theo, nụ cười như trăng xuân chiếu vào lòng nước, khiến người thấy ấm áp.

 

“Đi nào, ta đến Thục địa công tác, chẳng lẽ không thể đưa ta đi chơi một vòng?”

 

18

 

Ta dẫn A Yến đến bên suối Vũ Lăng.

 

Ở đó, ta có một gian tiểu trúc thất.

 

Suối Vũ Lăng quanh co uốn lượn giữa rừng núi, nước chảy róc rách, trong vắt nhìn thấu đáy, bên dưới có cá tung tăng bơi lội.

 

Phóng mắt xa trông, phía đối diện là nhà tranh khói bếp lượn lờ, như cảnh trong mộng.

 

A Yến xuống suối bắt được hai con cá, nhóm lửa bên bờ nướng.

 

Chỉ rắc chút muối lấy từ trúc thất, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.

 

Khi lớp da cá vừa xém vàng, ta nếm thử một miếng, quả thật tươi ngon không gì sánh bằng.

 

Hai người mỗi người một vò “Chẩm Nguyệt Miên”, ngồi bên suối ngắm hoàng hôn buông dần, sơn hà chìm trong sắc chiều.

 

A Yến kể ta nghe chuyện tuần muối dọc theo Giang Hoài, Lưỡng Chiết, Trường Lư, Hà Đông — thu thập tham quan, bắt bọn buôn muối lậu.

 

Ta kể cho hắn nghe chuyện dẫn nước từ cổ đạo Mẫn Giang, đối đầu khôn khéo với thương nhân địa phương ra sao.

 

Hắn nằm nghiêng, một tay làm gối, mắt ánh ý cười, lặng lẽ lắng nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không biết từ bao giờ, đêm đã buông.

 

Chúng ta nằm bên nhau trên t.h.ả.m cỏ, ngẩng đầu nhìn lên thiên hà rực rỡ, sao trời lấp lánh, lung linh chảy trôi.

 

“Đẹp thật.”

 

Mấy năm qua, đây là lần đầu ta được an yên ngắm sao, tâm không vướng bận.

 

Ta uống cả một vò “Chẩm Nguyệt Miên”, ấm áp lan khắp thân mình.

 

Giữa lúc ấy, một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai:

 

“Tửu Nhi, tỷ đã gỡ bỏ khúc mắc với đại ca chưa?”

 

“Ừm… có vẻ đã tháo rồi.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Quay đầu nhìn lại sáu năm đã qua — những nỗ lực ta từng dành cho Thẩm Thanh Châu.

 

Những tháng ngày vì muốn xứng đáng với người, ta đã thức khuya dậy sớm, mải miết kiếm bạc, chưa từng nghỉ ngơi.

 

Tất cả, không hề uổng phí.

 

Trong hành trình ấy, ta đã trở thành phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.

 

Bên tai vang lên tiếng vải sột soạt, không biết từ lúc nào, A Yến đã áp sát lại gần.

 

Hắn nghiêng đầu nhìn ta.

 

Đôi mắt phượng dài khẽ nhướng, nơi đuôi mắt hồng hồng như hoa đào, ánh rượu khiến mắt càng thêm óng ánh.

 

“Tỷ có biết, từ khi tỷ rời đi, ta đã đếm từng ngày…”

 

“Đếm được bao nhiêu rồi?”

 

Nam nhân trẻ tuổi cúi đầu, lại ngẩng lên, ánh mắt ngời sáng:

 

“Hai trăm ba mươi bảy ngày.”

 

“Chúng ta đã cách biệt nhau suốt hai trăm ba mươi bảy ngày.”

 

Lồng n.g.ự.c hắn khẽ phập phồng, nhưng thần sắc vẫn ôn hòa như nước, tuấn lãng vô song.

 

Không xa, ánh lửa bập bùng cháy nhẹ, vang lên tiếng củi lách tách.

 

Dưới bầu trời sao, bên làn gió đêm.

 

Ta hôn lên môi A Yến.

 

19

 

Người trước mặt ta lúc ấy, cả thân thể đều đang run rẩy.

 

Tay ta vô thức đặt lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.

 

Hắn liền vùng dậy ôm chặt eo ta, áp sát thân hình ta vào mình.

 

Chúng ta quấn quýt bên nhau, lăn lộn giữa khe suối.

 

Mùi cỏ non tươi mát tràn ngập chóp mũi, khiến người cũng dường như lạc giữa mộng xuân.

 

Ngay lúc sắp hòa hợp, A Yến như một cây cung căng hết cỡ, mồ hôi rịn ra nơi trán, ánh mắt mơ hồ lại dịu dàng hỏi ta:

 

“Nàng… thật lòng muốn gả cho ta, đúng không?”

 

Ta thoáng sững người, trong chốc lát chưa kịp phản ứng.

 

Trong tâm trí ta, một cuộc hôn nhân lý tưởng, chính là có được một người yêu ta, hiểu ta, trân trọng ta, cùng nhau đi qua bốn mùa, thưởng hoa mùa xuân, hóng gió mùa hạ, leo núi mùa thu, quét tuyết mùa đông, phong ba có nhau, đời này yên bình. 

 

Ta ngước mắt nhìn A Yến, trong lòng như bị thứ gì đó đập mạnh, chấn động đến tận tim gan.

 

Thế nhưng, người trước mặt lại không đoán được tâm tư của ta, đáy mắt thoáng lạnh lùng.

 

Chàng nắm chặt đai áo màu đỏ thẫm, ánh nhìn như lửa:

 

“Nàng suy nghĩ cho kỹ—hoặc là chọn ta cả đời, hoặc là… chẳng có gì cả.”

 

Ta còn đang chần chừ, A Yến đã đứng dậy, bắt đầu từng mảnh một mặc lại y phục.

 

Ta vội nhào tới ôm chàng lại, cả thân người đè lên người chàng:

 

“Chàng không được đi…”