03
Nhị công tử vô cùng khó tính, rất không dễ hầu hạ.
Nước trà phải vừa độ, không nóng không nguội, vừa vặn tám phần nhiệt; mài mực thì phải chậm trước nhanh sau, ấn nặng rồi xoay nhẹ.
Y phục mỗi ngày mặc, đều phải được ủ hương "Xuân Tín giữa tuyết" mới chịu khoác lên người.
Ta học từng việc một, từng chút một, cuối cùng cũng khiến tiểu tổ tông này chẳng thể bắt bẻ.
Nhờ đó, ta ở bên Nhị công tử suốt nửa năm trời, ngày ngày đều được nghe thầy dạy học, kiến thức tiến bộ vượt bậc.
Hôm ấy, Nhị công tử sai ta mang thỏi mực đến cho Đại công tử.
Trời đông nắng sáng, tuyết rơi dày đặc như mưa.
Vừa bước vào Thính Lan viện, ta liền thấy một nam tử trẻ tuổi, mình trần múa thương giữa sân.
Lưng hắn rộng rãi, eo thon rắn rỏi.
Tuyết bay lả tả rơi xuống vai, hắn vẫn như không hề cảm thấy lạnh.
Thương dài trong tay xoay chuyển tựa mây trôi nước chảy, chiêu thức sắc bén như gió giật.
Hắn quay đầu lại, lúc ấy ta mới nhìn rõ gương mặt kia.
Ôn hòa như ngọc, thanh đạm lại rực rỡ, dung mạo kinh diễm tuyệt thế.
Ta không biết mình đã đứng ngây người giữa sân bao lâu, tay còn cầm khay mực.
Đại công tử trông thấy có người, liền khoác vội ngoại sam, quay sang hỏi nhẹ:
“Tửu Nhi?”
Ta lúc này mới sực tỉnh, cổ họng khô khốc:
“Đại công tử, Nhị công tử sai tôi mang mực đến cho ngài.”
Trên trán hắn còn đọng mồ hôi, thân thể vã đầy mồ hôi ướt đẫm, hắn đặt thương vào giá vũ khí bên cạnh.
“Được, để lên bàn trong thư phòng là được.”
Ta đem mực đặt lên chiếc bàn tròn trong thư phòng, sau đó bước ra, bước chân vội vàng, chạy thẳng ra khỏi Thính Lan các.
Về đến viện Nhị công tử, hắn liền nhìn ta đầy nghi hoặc:
“Sao mặt ngươi đỏ thế?”
Ta sờ lên mặt:
“Có lẽ là vì vừa rồi chạy nhanh, hơi nóng một chút.”
Nhị công tử vừa luyện chữ, vừa mím môi nói:
“Đại ca ta đã có hôn ước rồi.
Vị hôn thê của huynh ấy là biểu tỷ của ta, Dư Nguyệt, con gái tể tướng, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, trời định một đôi, trai tài gái sắc.
Huynh ấy sẽ không lấy một tỳ nữ đâu, ngươi đừng có vọng tưởng hão huyền nữa.”
Lời hắn tuy chẳng dễ nghe, nhưng hoàn toàn đúng lý.
Ở làng Khang Bì ngày trước, cưới gả bền lâu là nhà trăm mẫu tìm trăm mẫu, mười mẫu tìm mười mẫu.
Bên cưới không thấy lỗ, bên gả cũng có khí khái, sống không ấm ức.
Một phủ đệ như Hầu phủ, nếu không phải tiểu thư thế gia, ắt không thể bước vào cửa.
“Tửu Nhi biết thân phận mình, sẽ không mơ mộng viển vông.”
Nhị công tử khựng lại, tựa hồ có chút áy náy, chỉ mím môi không nói.
Cuối năm, hắn tặng ta một bộ sách truyện ký về chư tử bách gia.
“Cho đấy, chẳng phải ngươi luôn muốn đọc cái này sao? Ta xem xong rồi, không dùng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhận lấy, vui mừng cúi người cảm tạ.
Tên nhóc tròn trịa kia hít sâu một hơi, giọng ngập ngừng như dò xét:
“Lần trước ta nói ngươi... ngươi còn giận không?”
Tôi liền đưa tay xoa nắn khuôn mặt phúng phính của thằng nhóc béo độc miệng này.
“Nhị công tử nói gì cơ? Tửu Nhi sớm quên rồi.”
Lúc này, hắn mới yên tâm gật đầu.
Nhà họ Thẩm đối đãi với hạ nhân rất đỗi khoan hậu.
Tết đến, phu nhân, Đại công tử, Nhị công tử đều tặng ta một phong bao lì xì.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta chẳng dám tiêu, gom góp hết lại, ngày qua ngày càng thấy tương lai sáng rõ.
Ta muốn gửi về cho Hứa Tô Tử tấm bông tốt nhất, may cho nàng chiếc áo bông ấm áp nhất, chờ qua năm sẽ gửi về cho nàng.
Đêm Tiểu niên, ta cùng mấy tỳ nữ trong viện của Nhị công tử cùng nhau làm thêu, cắt giấy dán cửa, dán câu đối...
Từ lúc sinh ra tới giờ, chưa khi nào ta sống những ngày hợp ý hợp lòng như vậy.
Thật mong có thể cứ ở Hầu phủ thế này, bình an sống đến hết đời.
Nào ngờ, áo bông trong tay còn chưa may xong...
Nhà họ Thẩm đã gặp đại họa.
04
Không rõ vì sao, Thục phi nương nương lại đột ngột bệnh c.h.ế.t, mãi vẫn chưa phát tang.
Phu nhân nghe tin dữ, chỉ sau một đêm tóc bạc trắng cả đầu.
Bọn họ bỏ ra không biết bao nhiêu ngân lượng để dò la tin tức từ thái giám bên cạnh Thánh thượng, vậy mà chẳng nghe được chút gió nào.
Mưa gió sắp nổi, sóng ngầm dâng lên. Phu nhân trong đêm đã lặng lẽ giải tán hơn sáu mươi gia nhân trong Hầu phủ, còn trả lại cả khế ước bán thân cho họ.
Một đêm đó, ta chẳng biết phải đi đâu.
Đành tìm đến một trạm dịch rẻ tiền nhất để tạm trú, nhưng suốt cả đêm không sao chợp mắt nổi.
Sáng sớm hôm sau, phủ Thẩm Hầu bị xét nhà.
Tịch thu tài sản, cả nam lẫn nữ đã trưởng thành đều bị đ.á.n.h vào tử lao, chờ mùa thu năm sau xử trảm.
Trong đoàn người bị áp giải bêu thị, ta lại không thấy Nhị công tử.
Về sau mới biết, trong đêm hỗn loạn ấy, Trung bá thế mà lại bán Nhị công tử — người được phu nhân gửi gắm — cho bọn buôn người, rồi một mình trốn thoát.
Ta vượt trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng tìm được Nhị công tử từ tay bọn buôn người.
Trong căn nhà tối tăm ở huyện Thanh Uyển, hắn bị nhốt cùng một nhóm thiếu niên, đang bị tên tú ông dùng roi mây huấn luyện, chuẩn bị đưa đi Dương Châu.
Ta xông đến, một tay kéo hắn từ xe chở người xuống:
“Các ngươi thật to gan lớn mật! Dám bắt cóc đệ đệ ta!”
“Cẩn thận cha ta đang bị lưu đày ở Phương Nam, đầu cạo trọc, tai đeo xiềng sắt, nhưng vẫn đủ bản lĩnh san bằng hang ổ các ngươi ở Dương Châu, moi r.u.ộ.t moi gan bọn lòng lang dạ sói các ngươi ra, băm thành thịt vụn cho heo ăn, cho ch.ó liếm!”
Ta tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế ngút trời, mắt đỏ bừng, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trong tay còn cầm một con d.a.o làm bếp, khiến tên tú ông kinh hãi, buông tay ngay tức khắc.
Nhị công tử sững sờ nhìn ta, nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng nhận ra:
“Tửu Nhi...”
Ta ôm lấy thân hình tròn trĩnh như cục bột của hắn:
“Đệ đừng sợ! Tỷ tỷ đến đón đệ về nhà!”