Gối Trăng Mà Ngủ

Chương 4



Ta gom toàn bộ số bạc lấy lại được từ chỗ Thôi ma ma, trả cho bọn buôn người.

 

Tranh thủ lúc bọn chúng còn chưa phát giác chúng ta yếu thế, ta dẫn Nhị công tử bôn ba quay về kinh thành.

 

Lúc trở lại, trong cung truyền ra tin Thục phi chỉ được mai táng với danh phận "Đáp ứng".

 

Thật chẳng dám tưởng tượng nàng đã phải chịu sự ghẻ lạnh và sỉ nhục từ Thánh thượng đến nhường nào.

 

Ngay cả Thất hoàng tử – con trai nàng được sủng ái nhất – cũng bị đẩy vào lãnh cung.

 

“Minh Đường tỷ tỷ...”

 

Nhị công tử khóc đến thương tâm, ta nghe mà lòng càng đau hơn.

 

Nhà họ Thẩm vốn tiền đồ rộng mở, Thục phi nương nương một thời được sủng ái vạn phần, chẳng ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này.

 

Số ngân lượng còn lại của ta chẳng đủ để mở cửa tử lao cứu người.

 

Chỉ đành thuê tạm hai gian nhà trọ rách nát, dẫn Nhị công tử nương thân qua ngày.

 

Để tránh phiền toái, ta cho hắn lấy họ ta, đổi tên là Lê Yến, ra ngoài xưng là tỷ đệ.

 

Phòng trọ ta thuê bốn bề đều dột gió, lạnh buốt như hầm băng.

 

Người trong phòng vừa mở miệng nói chuyện đã thấy từng hơi thở trắng dài phả ra.

 

Bạc chỉ đủ mua hai chiếc giường và hai tấm chăn mỏng, kết quả là cả ta lẫn A Yến đều nhiễm phong hàn.

 

Sau đó, hai ta dán kín mọi khe hở trong phòng, ghép giường lại, đắp hai lớp chăn, kề chân mà ngủ, mới tạm vượt qua được mùa đông lạnh cắt da cắt thịt.

 

Ta dậy từ tờ mờ sáng, vùi đầu ủ rượu cao lương.

 

Còn A Yến mỗi ngày đều nấu cơm, giặt giũ, phơi chăn, chẻ củi nhóm lửa, chẳng hé răng oán trách nửa lời, cũng chưa từng làm bộ làm tịch như công tử Hầu phủ = thuở trước.

 

Dẫu không còn hàng trúc xanh rợp bóng trong Hầu phủ, nhưng A Yến vẫn chuyên cần như xưa.

 

Mỗi ngày trong sân đều vang vọng tiếng đọc sách vang vang của hắn, nghe vào cũng thấy lòng bình an, chẳng còn cảm thấy cuộc sống này quá khó khăn.

 

Ba tháng sau, trời ấm dần lên, ta đã ủ được ba mươi ba vò rượu cao lương.

 

Ta nhờ A Yến viết lên từng vò ba chữ “Chẩm Nguyệt Miên” bằng thể hành thư.

 

“A Yến, chữ đệ thật đẹp.”

 

Hắn không ngẩng đầu, chăm chú viết, khóe môi khẽ cong:

 

“Giờ tỷ mới biết à? Chữ của đệ chẳng thua gì đại ca đâu.”

 

Từ đó, ta dựng một sạp nhỏ trước cửa bán rượu, kiêm thêm nghề xào nấu kiếm sống.

 

Rượu “Chẩm Nguyệt Miên” đậm đà, mượt mà, hậu vị sâu xa, giá cả lại phải chăng, bán cực kỳ chạy.

 

Đông qua xuân đến, chỉ trong nửa năm, ta đã kiếm được năm mươi tám lượng bạc.

 

Từ ngoài, ta dò la được tin: Đại công tử đã được thái giám Chu Ngọc đưa ra khỏi tử lao.

 

Hiện nay hoàng đế già cả lú lẫn, không màng chính sự, ngày đêm chỉ lo cầu tiên hỏi thuốc, mong trường sinh bất tử.

 

Đại thái giám Chu Ngọc được sủng tín nhất, giữ chức Tổng quản Ty Lễ Giám, chưởng quản hình luật và lễ nghi trong hoàng thành.

 

Một tay che trời, quyền thế hiển hách.

 

Lúc ta bán rượu ngoài quán nhỏ, cũng thường nghe người ta kháo nhau về những chuyện của y.

 

Nói rằng Chu Ngọc tuy từng là kẻ chịu án, nhưng lại cưới tới mười bảy phòng thiếp, ai được y để mắt đều là tuyệt sắc giai nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

A Yến muốn nhờ cữu cữu bên ngoại – Phương Thừa tướng – ra mặt, giúp cứu đại ca từ tay Chu Ngọc.

 

Hắn đến nhà họ Phương nhiều lần, song đều bị chặn ngoài cửa.

 

Nhà họ Phương sợ dính dáng đến nhà họ Thẩm, đã sớm đoạn tuyệt sạch sẽ với Hầu phủ.

 

Tiểu thư nhà họ Phương cũng công khai tuyên bố đã hủy hôn với biểu ca, tái giá nhà quyền quý khác.

 

Giữa mùa đông giá rét, A Yến quỳ gối đến đầu trán rớm máu, mà cánh cửa phủ tể tướng vẫn chẳng hé ra một khe.

 

Về sau, một tiểu nha hoàn của Phương tiểu thư lén đưa cho ta một phong thư, bảo ta chuyển đến tay Đại công tử.

 

A Yến chỉ nhìn thấy phong thư thôi, đã khóc ướt cả vạt áo.

 

Trên đời này, theo lợi tránh hại vốn là chuyện thường tình, chẳng thể trách ai.

 

Chỉ là A Yến vẫn còn là một đứa trẻ, chưa từng trải đời, chưa hiểu được cái đạo lý lạnh ấm ở đời.

 

05

 

Quán nhỏ của ta bắt đầu có khách quen lui tới, buôn bán ngày một khởi sắc.

 

Nhưng cũng có kẻ thấy ta tuổi còn trẻ, lại một mình mang theo đệ đệ nương tựa sống qua ngày, liền tìm đến gây chuyện không ít.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Một chiều nọ, mấy tên lưu manh uống quá chén, đòi thêm mấy vò rượu, rồi bắt đầu giở trò sàm sỡ.

 

“Tiểu nương tử họ Lê xinh xắn thế này, ngày ngày khổ sở bán rượu có ích gì? Hay là theo bọn huynh đệ tụi ta vui vẻ một phen?”

 

Vừa dứt lời, liền là tràng cười bỉ ổi phấn khích.

 

A Yến lập tức nhấc ghế xông lên, liều mạng đ.á.n.h nhau với đám trai tráng hai mươi mấy tuổi kia.

 

Gương mặt trắng trẻo như bánh nếp của hắn bị đ.á.n.h bầm tím, mũi mồm đầy máu, đến cả ống chân cũng bị đá tím bầm, đi không nổi.

 

Lúc ta bôi t.h.u.ố.c cho hắn, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã, vừa giận vừa xót.

 

Giận vì A Yến dám đ.á.n.h nhau, xót vì đ.á.n.h mà lại thua đến mức này.

 

Hồi ở làng Khang Bì, ta và Hứa Tô Tử ra ngoài đ.á.n.h nhau với ai chưa từng bại trận bao giờ.

 

Vậy mà A Yến lại để người ta đ.á.n.h cho không ra hình dạng.

 

Hắn lại dùng khăn nhẹ lau nước mắt ta, dịu giọng nói:

 

“Chút thương tích này, ta chẳng thấy đau gì đâu.

 

“Ta đường đường là Nhị công tử nhà họ Thẩm, còn tỷ là...” hắn ngập ngừng, rồi nhẹ giọng: “là tỷ tỷ của ta.

 

“Chúng dám ức h.i.ế.p tỷ, chẳng khác nào ức h.i.ế.p ta.”

 

Ta lập tức bịt miệng hắn lại.

 

“Bây giờ đệ họ Lê, nhớ rõ chưa?”

 

A Yến mím môi khẽ đáp: “Biết rồi, giờ ta mang họ tỷ.”

 

Chuyện A Yến bị đ.á.n.h tơi tả vì che chở ta cũng truyền ra ngoài.

 

Hàng xóm láng giềng xung quanh vốn không ưa những kẻ ức h.i.ế.p người lương thiện như chúng ta, nên từ đó càng thêm bênh vực, giúp đỡ.

 

Từ đó về sau, những ngày ta đứng quầy bán rượu coi như cũng yên ổn, ít sóng gió.

 

Không biết vì sao, Thánh thượng cũng không còn nhắc đến chuyện xử trảm nhà họ Thẩm vào mùa thu nữa, phu nhân Thẩm Hầu gia xem như giữ được một mạng.