A Yến ngày nào cũng hớn hở kể ta nghe chuyện đi học ở tư thục, còn muốn đưa ta xem bài luận hắn viết.
Ta lắc đầu từ chối, chỉ chuyên tâm lo ủ rượu.
“Nếu là do đại ca viết, tỷ có đọc không?”
Ngọn nến trong phòng khẽ lay động.
Ta bất giác nhớ đến bóng người cô độc trong tuyết ở Thính Lan các ngày ấy.
“Đại công tử xưa nay luyện võ nhiều, chắc không rành mấy việc này đâu nhỉ?”
Đôi mắt A Yến ánh lên tia sáng, giọng đầy kiêu hãnh:
“Có chuyện gì mà đại ca ta không biết?
“Hồi nhỏ huynh ấy còn giỏi văn chương hơn cả ta nữa.
“Chỉ vì nhà họ Thẩm cần có người gánh vác danh môn Võ Định Hầu, đại ca ta mới buông bút theo đao thôi.”
“Không biết giờ huynh ấy còn bình an hay không...”
Xem ra, người ngày ngày khắc khoải mong đại công tử bình an, không chỉ có mình ta.
06
Lại một đêm Tiểu niên nữa lại đến, ta nay đã đến tuổi cập kê.
A Yến vừa tròn mười hai, cả người tựa như nhánh liễu vừa đ.â.m chồi, đột ngột lớn vụt lên.
Hắn trắng trẻo đến mức gần như phát sáng, ngũ quan càng lúc càng tuấn tú, thanh tú đến mức khiến người đi đường không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ tiếc khuôn mặt mềm mịn năm nào, giờ đã chẳng còn dễ nhéo như xưa.
Ta vẫn nhớ gương mặt tròn vo như tranh vẽ Tết ấy, nhéo đến là thích tay...
Ta sớm thu dọn quầy hàng, mang hai vò Chẩm Nguyệt Miên đến biếu tặng hàng xóm thân cận.
Rồi lại ra trạm đưa thư, gửi cho Hứa Tô Tử hai chiếc áo bông mới.
Một chiếc là ta tự tay khâu năm trước, một chiếc là áo đoạn tơ mua với giá hai lượng bạc, theo mẫu đang thịnh hành nhất ở kinh thành.
Chắc chắn nàng nhận được sẽ khoác lên ngay.
Ta còn viết cho nàng một bức thư rất dài, từng nét chữ đều nắn nót thật đẹp, khoe một chút về công phu thư pháp học được từ A Yến.
Sau đó, ta ghé tiệm Văn Uyên Các, mua cho A Yến bộ bút mực giấy nghiên mới.
Hắn chẳng câu nệ chuyện ăn mặc, sống đơn giản, nhưng mấy thứ bút nghiên sách vở ấy thì tuyệt chẳng qua loa.
Khi trở về nhà, trong phòng đã phảng phất hương mai dịu nhẹ.
Thì ra A Yến hái một bó hoa mai, cắm vào bình sứ trắng.
Hắn còn mang về món hạt dẻ rang đường mà ta yêu thích, đặt lên lò sưởi nướng nóng.
Thấy ta gõ vỏ cứng rơi ra răng, vẻ mặt hắn đầy ghét bỏ, bèn kiên nhẫn bóc từng hạt, đặt gọn vào đĩa cho ta.
Hạt dẻ thơm bùi ngọt lịm.
Ta ăn một hạt, ngẩng đầu liếc nhìn hắn, hắn lại đưa thêm một hạt nữa, cứ thế từng chút từng chút, khiến bụng ta ấm mà lòng lại càng ấm.
Đêm xuống, A Yến đã ngủ.
Ta rửa mặt xong, ngồi lại bên bàn tính toán xem sang năm cần mua bao nhiêu cân cao lương và men rượu.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ta nghĩ chắc là tỷ tỷ họ Thôi hàng xóm mang dưa muối gió đông như đã hứa.
Sợ tỷ đứng ngoài lạnh, ta khoác vội áo ngoài, xỏ giày, ra mở cửa.
Cửa mở ra, chỉ thấy tuyết lớn đang rơi tĩnh lặng ngoài hiên, không một bóng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thôi tỷ?” — ta cất tiếng gọi.
Khẽ nghiêng đầu nhìn kỹ, mới thấy một bóng người cao lớn, tuấn tú như ngọc, đứng sừng sững trong đêm tuyết.
Dáng như ngọc trước bậc ngọc, phong tư như quân tử, nhân gian hiếm có.
Ta vội nghiêng người mời hắn vào nhà, rót cho một chén trà nóng.
Thẩm Thanh Châu vóc dáng cao lớn, chỉ cần bước vào phòng thôi, gian phòng vốn đã chật hẹp liền như nhỏ lại hẳn.
A Yến ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, trên lò vẫn nướng hai hạt dẻ, ánh nến mờ vàng khiến căn phòng thêm phần ấm áp.
Đại công tử nhìn về phía A Yến, trong mắt hiện lên vài phần dịu dàng.
Ánh nến lay động, chiếu lên sống mũi cao thẳng, khiến cả người hắn tựa như cây lan ngọc giữa tuyết, phong nhã xuất trần.
Một cử động, một ánh mắt, đều khiến người ta không thể rời mắt.
“Tửu Nhi, cô đã cứu đệ đệ ta, ta thật chẳng biết phải cảm tạ thế nào.”
Giọng nói vẫn ôn hòa như xưa, khiến người nghe không khỏi thấy an lòng.
“Đại công tử, Nhị công tử vốn là chủ nhân của tiểu nữ.
Trước kia ngài cho phép ta học chữ bên cạnh, đối đãi hết sức tử tế, cơm áo không thiếu thứ gì.
Chủ nhân tốt như vậy, ta sao có thể trơ mắt nhìn ngài ấy rơi vào tay bọn buôn người được?”
“Giờ dám dính đến nhà họ Thẩm, cô không sợ bị liên lụy c.h.é.m đầu sao?”
Ta khẽ lắc đầu.
“Không sợ. Nếu không có người nhà họ Thẩm, Tửu Nhi này sớm đã không còn mạng.”
Quả thực là vậy. Nếu năm đó không có Đại công tử cứu ta…
Ta e đã bị bắt về gả cho tên Lý què kia, sống c.h.ế.t ra sao cũng chẳng ai hay.
Người trước mắt khẽ mím môi, ta do dự giây lát, cuối cùng vẫn lấy lá thư của tiểu thư họ Phương trao cho hắn.
Hắn mở thư ra, thần sắc vẫn ôn hòa như cũ, khẽ nở một nụ cười u uẩn.
Rồi giơ tay đặt thư lên ngọn lửa nến, để nó cháy thành tro.
Tựa như đoạn hôn ước kim ngọc đó, cũng theo lửa mà hóa thành khói bụi nhân gian.
Sau đó, Đại công tử bảo ta rót một chén Chẩm Nguyệt Miên, nhấp một ngụm nhỏ.
Hắn đưa cho ta một mảnh giấy, như viết điều gì đó…
07
Đại công tử không ở lại lâu, ngồi chưa được bao lâu liền rời đi.
Sau Tết, ta cầm theo mảnh giấy hắn để lại, tìm đến một gia đình họ Vạn.
Đó là một nơi cư trú rất yên tĩnh.
Chủ nhà là một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi, làm nghề nấu rượu, mặt mũi hiền lành, thân hình hơi đẫy, trông rất đỗi gần gũi.
Lão Vạn nói chuyện vô cùng líu lo, hài hước, cứ như say say tỉnh tỉnh, rượu không rời tay.
Ông cho ta nếm thử vài loại rượu do chính tay mình ủ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chỉ nhấp một ngụm là biết – đây chính là bậc thầy trong giới nấu rượu.
Lão Vạn nói: ta đã là bạn của Đại công tử thì cũng là bằng hữu của ông, dặn ta gọi ông là Vạn thúc.
Vạn thúc đưa cho ta một phương t.h.u.ố.c ủ rượu.
Ta làm theo cách của ông, lại cố ý cho thêm nếp, ngô, lúa mì, gạo trắng trộn cùng cao lương để lên men.
Khi xuân đến, rượu khui ra, “Chẩm Nguyệt Miên” vốn đã thơm nồng mượt mà, nay lại càng đậm đà quyến luyến, khách quen ngày một đông.