Đến mùa hạ, đại thái giám Chu Ngọc mừng thọ bốn mươi tuổi, mở yến tiệc liên tục mười ngày tại rạp hát Lê Viên.
Xa hoa phung phí chẳng kém gì thân vương đương triều, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Lê Viên đích thân điểm danh muốn ba mươi vò Chẩm Nguyệt Miên, ta liền chất lên xe ngựa, chở đến từng chuyến.
Chỉ thấy trong những đình đài lầu các ấy, quan lớn quyền quý ra vào tấp nập.
Yến tiệc toàn là cao lương mỹ vị, rượu ngon thức lạ, phô trương lộng lẫy.
Đến chuyến cuối cùng, ta tận mắt thấy một đào kép mặc thanh y lộng lẫy, vừa diễn xong vở “Quý phi túy tửu” trên đài, liền bị một đám thái giám từ Ty Lễ Giám vây quanh, cười cợt đẩy tới bên cạnh Chu Ngọc đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Chu Ngọc dù đã quá bốn mươi, trông lại chỉ như hơn ba mươi,
hoàn toàn khác với dáng vẻ quyền thần mà ta từng tưởng tượng —
vẻ ngoài thư sinh nho nhã, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Lúc này, hắn thản nhiên dùng một tay nâng cằm vị "Quý phi" kia lên, ánh mắt mang theo thích thú lẫn tà khí.
Bên cạnh, thái giám chấp bút của Ty Lễ Giám – Dung Bảo – cười nói:
“Đề đốc à, ngài xem tạo hình này của đại công tử nhà họ Thẩm, chẳng phải là Quý phi sống lại hay sao?”
Ta kinh hoàng nhìn lại — người kia đội đầy châu ngọc, dung nhan thanh tú thoát tục, mặc thanh y...
Chính là Thẩm Thanh Châu.
Chu Ngọc liếc xéo Dung Bảo một cái.
Dung Bảo lập tức xoay mắt, cúi đầu tát cho mình một cái, cười nịnh:
“Lỗi tại cái miệng tôi, lỡ lời khiến cha nuôi không vui rồi, tự phạt ba chén!”
Chu Ngọc ánh mắt lạnh lẽo, khẽ cong môi như cười mà không phải cười.
“Hắn làm sao có thể là Quý phi?”
“Thanh Châu còn đẹp hơn Quý phi.”
Không khí quanh bàn tiệc chợt sục sôi.
Dung Bảo nhanh nhẹn đưa đến một chén ngọc bích.
Chu Ngọc cầm chén rượu, lắc lư qua lại trước mặt Thẩm Thanh Châu, vô cùng vô lễ.
“Thanh Châu, há miệng.”
Đúng lúc đó, ánh mắt ta và hắn giao nhau.
Hắn nhận ra ta.
Tim ta như bị bóp nghẹt, nước mắt không kìm được thi nhau tuôn xuống, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Gương mặt kia, trang điểm đậm nét, lại nở nụ cười kiều mị mê người.
Yêu mị quyến rũ, khiến bao người trong yến tiệc đều c.h.ế.t lặng.
Hắn khẽ hé môi, thứ ngọc dịch kia liền chảy vào miệng, không sót một giọt.
Đám thái giám xung quanh mắt nhìn mê mẩn, vỗ tay khen ngợi, tiếng reo vang như thủy triều cuộn dâng.
Thì ra, người mà ta từng xem là gió mát trăng trong, cốt cách như ngọc…
Đã đem thân mình hiến cho hổ dữ, chỉ để đổi lấy một con đường sống cho người nhà họ Thẩm.
08
Chu Ngọc có địa vị vô cùng vững chắc trước mặt Thánh thượng.
Nghe nói Thánh thượng dù ngoài mặt không nói gì, nhưng lòng vẫn chưa quên Thục phi.
Ông ta truy phong nàng làm Hoàng quý phi, ban thụy hiệu là Từ Hiền, lại giao Thất hoàng tử cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Gió thổi râm ran, người nhà họ Thẩm dường như đã thấy được một tia hy vọng được thả khỏi lao tù.
Thế nhưng, suốt mấy đêm liên tiếp, ta lại mộng thấy Thẩm Thanh Châu.
Mơ thấy trận tuyết năm ấy trước cửa Hầu phủ. Ta níu lấy vạt áo hắn, còn hắn giương ô che cả trời tuyết cho ta.
Ta co rút đôi chân nứt nẻ vì rét, chạm tay vào lớp lót mềm mại trong áo hạc bào, nơi ấy vẫn còn vương hơi ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tỉnh dậy rồi, cả người lại trĩu nặng, ánh sáng ngoài cửa sổ cũng chẳng lọt vào.
Ta ngày đêm nấu rượu, chỉ mong sớm kiếm được nhiều bạc hơn một chút, không ngờ lại lao lực đến gãy cả thắt lưng.
Một hôm, A Yến đã chuẩn bị sẵn điểm tâm, gọi ta ra ăn:
“Đến giờ gì rồi mà vẫn chưa dậy? Ta sắp trễ học rồi!”
Vừa bước vào phòng, thấy bộ dạng ta nằm không dậy nổi, hắn sững người:
“Tửu Nhi, tỷ làm sao vậy?”
Lưng ta đau đến mức không chịu nổi, nằm bất động trên giường.
Tủ còn t.h.u.ố.c dán mua từ tiệm t.h.u.ố.c lần trước. Ta bảo A Yến giúp ta lấy một miếng dán vào là được.
Nhưng thấy ta đau đến toát mồ hôi, trở mình cũng khó, hắn liền đặt túi sách xuống:
“Để ta làm cho.”
A Yến nhẹ nhàng đỡ ta nằm nghiêng, sau đó hơi do dự hỏi:
“Dán ở đâu?”
“Ở giữa.”
“Chỗ này?”
Ngón tay A Yến chạm nhẹ qua lớp áo vải mỏng, truyền hơi ấm lên phần da thịt đã lạnh cóng của ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Thấp xuống chút nữa.”
Hắn lại dịch xuống cẩn thận từng chút:
“Là đây?”
Đúng ngay chỗ đau mỏi nhất ở thắt lưng.
Ngón tay hắn bỗng ấn hơi mạnh một chút, đau đến mức ta run rẩy cả người:
“Nhẹ chút... đau lắm.”
Bóng trúc ngoài cửa sổ lắc lư, ánh nắng hắt vào phòng, đổ xuống hai bóng người nhập nhòe.
A Yến thu tay lại, khẽ chạm vào phần lưng dưới của ta:
“Tửu Nhi, là chỗ này phải không?”
Mồ hôi lạnh trên trán ta rịn ra, yếu ớt “ừ” một tiếng:
“Đúng rồi.”
Hắn khẽ vén áo, dán miếng cao dán lên lưng ta, rồi nhanh chóng đắp lại chăn và áo choàng.
Khi ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt A Yến đã đỏ bừng đến tận mang tai, hắn cụp mắt xuống, lấy túi sách che trước người, quay đầu chạy vèo ra ngoài nhanh như chớp.
Đến lúc tan học về, hắn vẫn lặng lẽ nấu cơm, đem vào phòng ta.
Không biết sao, vừa gặp ta lại như gặp ôn thần, chẳng chịu nói quá một câu.
Ta nằm dưỡng thương hai ngày, lưng mới khá hơn.
Ta dày mặt đến từng tửu lâu lớn nhỏ trong thành giới thiệu Chẩm Nguyệt Miên, nhưng lại liên tục bị từ chối.
Kinh thành có rất nhiều xưởng rượu nổi tiếng: Yến Tửu, Thăng Kinh Hiệu, Quế Hoa Trần Niên…
Người ta dựa vào danh tiếng lâu năm, cần gì phải dùng thứ rượu từ một tiểu xưởng vô danh như ta?
Trong tâm thế liều mạng, ta đến Tùng Hạc Lâu – tửu lâu nổi tiếng bậc nhất kinh thành.
Nào ngờ quản sự ở đó lại bảo ta trước tiên phải miễn phí tặng họ hai mươi vò rượu, sau đó ngầm đưa lại bảy phần lợi nhuận, thì hắn mới “có thể” đề cử ta với chủ nhân của mình.
Ta giận đến bật cười, chỉ ôm lấy vò rượu nhà mình mà rời đi.
Lúc đi ra, bất ngờ trông thấy một bóng người quen thuộc từ sau bếp bước ra — là Từ thẩm.
Bà giờ đang làm bếp chính của Tùng Hạc Lâu, đang cau có với tiểu nhị vì nguyên liệu hôm nay không tươi.
Vừa thấy ta, bà gọi lớn:
“Tửu Nhi!”