Nghe ta nói hiện đang ủ Chẩm Nguyệt Miên, thẩm bảo ta để lại một vò để bà nếm thử.
Ba ngày sau, chủ nhân Tùng Hạc Lâu tới tìm, đặt mua năm trăm vò Chẩm Nguyệt Miên, một vò một lượng bạc.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nhận được trăm lượng bạc đặt cọc.
Để kịp giao hàng, ta thuê thêm hai phòng sát bên, mời hai vị thẩm góa đến giúp.
Bốn tháng sau, ta vừa đúng giao đủ năm trăm vò, nhận thêm bốn trăm lượng bạc còn lại.
Ta đem năm mươi lượng đến biếu Từ thẩm, nhưng bà không nhận lấy một đồng.
Bà cười hiền hậu:
“Con bé ngốc này! Khách sáo với ta làm gì chứ?
“Ta tình cờ có mặt ở đây, nói giúp vài lời thôi.
“Con cứ yên tâm làm rượu cho tốt, thẩm xem tương lai con nhất định nên chuyện lớn!”
Nghe vậy, lòng ta chợt ấm lên, sống mũi cay xè.
Cảm giác như có một bàn tay âm thầm nâng đỡ sau lưng mình, thật tốt biết bao.
Ta mang ngân phiếu đến ngân trang, gửi hầu hết vào đó.
Ta nghĩ, nếu mình có thể kiếm thật nhiều thật nhiều bạc, liệu có thể xây nên một tòa thành kiên cố bằng bạc trắng, để hắn...
Không bao giờ phải chịu tổn thương nữa?
09
Trước kia, ta và A Yến vẫn luôn ở cùng một phòng, còn gian phòng bên thì dùng để trữ rượu, ủ men.
Nay ta lại thuê thêm một căn nhà ba gian sát vách.
Gian đông sương dành riêng cho A Yến ở, tiện cho hắn học hành.
Còn ta thì ở gian tây sương.
Một đêm xuân nọ, ta vừa về đến nhà thì một thân hình cao lớn ngã sầm vào lòng ta.
Một mùi hương thoang thoảng như lan trong khe núi lập tức tràn ngập chóp mũi, tay ta theo bản năng vòng qua ôm lấy vòng eo thon săn chắc của người ấy.
Khi cảm nhận được thân thể trong lòng đang từng chút từng chút sụp xuống, ta chạm phải nơi lưng hắn — nóng rực, là máu.
Ta vội đưa Thẩm Thanh Châu đang trọng thương về phòng mình.
Thấy vẻ mặt hắn tiều tụy như vậy, lòng ta cuộn trào như có sóng dữ.
Định xem xét thương thế trên người hắn, nhưng cổ tay lại bị một bàn tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng giữ lại.
Giọng hắn vẫn dịu nhẹ như xưa:
“Đừng nhìn.”
Nhưng ta không nghe lời.
Từng lớp, từng lớp vạt áo huyền thanh được ta cởi bỏ.
Những vết bầm tím loang lổ hiện ra, khiến tim ta như bị giày xéo thành mảnh vụn.
Thân thể kia — thân thể trắng ngần như ngọc, từng hoàn mỹ không tì vết giữa trận tuyết năm nào — giờ đây không còn lấy một tấc da lành lặn.
“Chẳng phải ngài từng là Võ trạng nguyên sao? Sao có thể để người khác tiếp cận gần thân mà đả thương?”
Gương mặt Thẩm Thanh Châu trắng bệch đến dọa người, thế mà vẫn nhếch môi cười như không:
“Công phu trên người ta, sớm đã bị phế rồi.”
Ngực ta nghẹn lại, cay xè, nước mắt tưởng như sắp trào ra, nhưng ta cố kìm nén, lặng lẽ xoay người lấy t.h.u.ố.c trị thương từ tủ gỗ, rửa tay sạch sẽ rồi giúp hắn bôi thuốc.
Ta không hỏi thêm về những vết thương ấy nữa.
Chỉ kể cho hắn nghe, rằng ta đã đi tìm người trong tờ giấy hắn để lại.
Vạn thúc là người rất đỗi thân thiện, theo cách ông dạy mà ủ rượu, Chẩm Nguyệt Miên bán cực kỳ tốt.
Thẩm Thanh Châu mỉm cười ôn hòa, đôi mắt đẹp ấy nhìn ta dịu dàng:
“Ta biết cô nhất định sẽ làm tốt.”
Lúc đó ta mới để ý — lông mi hắndài như lông quạ, chỉ ngồi đó không làm gì cũng khiến hồn ta phiêu phách tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cố giữ bình tĩnh, bôi t.h.u.ố.c xong, lại vào bếp nấu cho hắn một bát mì gạo tước thịt gà.
Vì hắn đang bị thương nên nước lèo ta nêm nhạt hơn thường lệ.
Hắn không nói lời nào, ăn từ tốn, vậy mà ăn sạch đến giọt cuối cùng.
“Đa tạ cô đã khoản đãi.
“Đây là bữa ăn ngon nhất mà ta được ăn trong nhiều ngày qua.”
Những lời nói nhẹ nhàng như gió xuân ấy, khiến tim ta ấm lên từng chút một.
“Nếu đại công tử muốn ăn, Tửu Nhi sẽ làm cho ngài bất cứ khi nào.”
Nếu có thể, ta thật mong Hầu phủ chưa từng gặp nạn,
mong Thẩm Thanh Châu mãi mãi là công tử phong hoa tuyệt đại dưới ánh trăng thanh,
sống một đời bình an, viên mãn.
Người trước mắt khẽ siết chặt nắm tay.
“Tửu Nhi, lần này ta đến... là có chuyện quan trọng cần bàn với cô.”
Thẩm Thanh Châu ngừng một lúc, sau đó chậm rãi kể:
Thảm kịch nhà họ Thẩm bắt nguồn từ tranh chấp ngôi vị Thái tử.
Thánh thượng con nối dõi vốn đã ít, hiện giờ chỉ còn hai vị hoàng tử, đều không phải do Hoàng hậu sinh ra.
Khi Thục phi còn sống, Thất hoàng tử từng được Thánh thượng ngầm cân nhắc làm người kế vị, khiến Hoàng hậu sinh lòng ganh ghét, bất mãn.
Nay Thục phi đã mất, Thất hoàng tử bị đưa vào cung Hoàng hậu dưỡng dục, nhưng liên tục trúng độc... e rằng chẳng còn sống được bao lâu.
Thẩm Thanh Châu đã nghĩ ra một cách — tuy mạo hiểm nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Phải cứu Thất hoàng tử ra trước, rồi giấu đi.
10
Sau khi Thẩm Thanh Châu rời đi không bao lâu, ta ngồi trong phòng rất lâu mà không động đậy.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, A Yến bước vào, vừa thấy chiếc bát trống không trên bàn, sắc mặt chợt trầm xuống.
“Có người đến à?”
“Ừ.”
Ánh mắt A Yến lướt qua giường ta.
Chăn đệm hỗn độn, còn vương lại vết m.á.u loang lổ.
Tuy ta không phải tiểu thư khuê các, nhưng cũng hiểu rõ cảnh tượng thế này thực khó mà giải thích cho rõ ràng.
“Đại công tử bị thương, ta giúp ngài ấy bôi thuốc.”
Chỉ thấy A Yến khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
“Ca ca... huynh ấy còn ổn không?”
Ta im lặng không đáp, không muốn kể cho A Yến những gì ta đã nhìn thấy.
“Ngài ấy vẫn ổn, đệ đừng lo lắng.”
A Yến không hỏi thêm, chỉ đặt một bát chè bạch quả tuyết nhĩ xuống bàn.
Thấy sổ sách chất đầy mặt bàn, A Yến thuận tay dời chiếc bát không sang bên, thở dài:
“Ngày nào cũng nghĩ cách kiếm bạc, có thực sự quan trọng đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên là quan trọng.”
Đối với ta, trên đời này chẳng có điều gì đáng giá hơn việc kiếm bạc.
Ta không có quyền thế ngập trời như Chu Ngọc,
Chỉ mong dùng bạc trắng dệt nên một tấm t.h.ả.m mềm, để lúc đại công tử rơi xuống vực thẳm, còn có thể được nó đỡ lấy, không bị tan xương nát thịt.
“Vậy sau này tỷ gả cho một người biết kiếm bạc, chẳng phải cái gì cũng có?”
“Ta tự kiếm được, cần gì phải dựa vào ai.
Hơn nữa, người ta khổ cực kiếm được bạc, vì cớ gì lại phải tiêu cho ta? Lẽ nào người ta mắc nợ ta sao?”